Chương 5: Vì em là vợ anh
Chap 5
Thấy hai vợ chồng trẻ cùng nhau bước xuống cầu thang, Hà Dung Chỉ vội vội vàng chạy đến kéo tay Giai Kỳ tới bàn ăn, bỏ lại thằng con trai ruột thịt đằng sau con dâu, Mạc Thiệu Khiêm đỡ trán, đi tới bàn ăn ngồi cạnh Giai Kỳ.
"Con gái ngoan, ăn nhiều một chút!" Mạc Sùng Quang gắp mấy món trên bàn vào bát cô, như sợ cô lạ nhà lạ người không dám ăn nhiều.
"Cảm ơn ba." Giai Kỳ khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lên nhìn một lượt bàn ăn. Thấy ánh mắt của cô, Hà Dung Chỉ cười hà hà nói: "Thấy sao? Đây là tự tay mẹ làm đấy! Hôm nay ăn nhiều một chút."
Giai Kỳ gật gật đầu, ăn hết mấy miếng Mạc Sùng Quang gắp cho trong bát, lại gắp thêm mấy miếng trên bàn ăn, ánh mắt thoáng vẻ thỏa mãn, cười nói: "Mẹ! Thật sự rất rất ngon! Mẹ mà đi thi vua đầu bếp chắn chắn sẽ được giải nhất đó!"
"Ayya con bé này, miệng lưỡi ngọt quá, đúng là hồi trẻ mẹ có học nấu ăn, là vì ba của con đó!"
"Woaa!!! Ba sướng thật!"
"Sau này mẹ sẽ nấu nhiều cho con ăn." Mạc phu nhân cười.
"Mẹ, ba, hai người cũng phải ăn nhiều một chút!" cô nói rồi gắp hai gắp vào bát hai người đối diện, tiện tay gắp thêm một gắp nữa bỏ vào bát Mạc Thiệu Khiêm: "Anh cũng ăn nhiều một chút!"
Mạc Thiệu Khiêm nhìn miếng thịt dê trong bát không chớp mắt, đũa ngưng giữa không trung.
"Mọi người ăn nhiều một chút!" cô gắp một đống đồ lên bát của ba người ngồi cùng bàn, thoáng chốc đã chất thành một cái núi nhỏ.
Giải quyết hết sạch sành sanh đồ trên bàn, mọi người thỏa mãn ngồi uống trà buổi sáng.
Giai Kỳ ăn no xong liền buồn ngủ, tay cầm chén trà cứ gật gà gật gù. Mạc Thiệu Khiêm lấy chén trà nóng trong tay cô đặt xuống bàn, tránh để cô bị bỏng. Nhìn Mạc Thiệu Khiêm hành động dịu dàng như vậy, hai ông bà khẽ tán thưởng.
Con trai từ lâu đã không gần nữ sắc, cử chỉ lạnh nhạt thờ ơ, hai ông bà cứ than thở mãi, cuối cùng đành rước Giai Kỳ về, phụ nữ yếu đuối mỏng manh rất dễ khiến cánh đàn ông muốn sinh lòng bào vệ che chở. Ông bà lại không ưng các tiểu thư khuê các, vừa lanh chanh vừa tự cao, không coi người khác ra gì. Thà cưới một cô bé bình thường về còn hơn. Giai Kỳ lại là một cô gái rất tốt, rất ngoan hiền, chẳng qua ba mẹ ruột sinh lòng tham, đem bán con ruột làm vợ người khác. Cô đã thiếu thốn tình cảm của ba mẹ ruột rồi, bà chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với cô, coi cô là con gái ruột mà yêu thương.
Từ ngày cưới Giai Lỳ về, tính tình Mạc Thiệu Khiêm tốt lên không ít. Riêng bản thân cô cũng thấy rất lạ, Tổng Giám đốc Mạc nghe đồn xưa nay lạnh lùng thờ ơ với nữ nhân, tự dưng bây giờ lại quan tâm cô, cử chỉ thân mật, giọng nói cũng ấm áp mấy phần. Quái lạ! Có phải anh bị bệnh rồi không?
Cô đưa tay sờ trán anh, lại thu tay về sờ trán mình. Đâu có nóng?
Mạc Thiệu Khiêm khẽ nhướng mày.
Cô tính trẻ con, đương nhiên rất tò mò: "Mạc tổng, ngài không có sốt, cơ thể cũng rất bình thường, mấy hôm nay đều ở nhà, liệu có phải ngài bị tâm bệnh rồi không? Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Đến cả băng ngàn năm quanh người ngài cũng không thấy đâu."
Mạc Thiệu Khiêm đỡ trán, dở khóc dở cười nhìn cô, đôi mắt trong trẻo của cô chớp chớp mấy cái, đôi lông mày khẽ chau lại, hai má phinh phính. Nhìn giống như một bé con vậy, thật muốn nâng niu cưng chiều.
Anh thật sự rất thích trẻ con, mặc dù nhiều lúc thấy chúng rất phiền phức, nhưng chúng cũng rất dễ thương, lúc nghe lời lúc bướng bỉnh, chúng là những sinh vật ấm áp, luôn khiến anh phải gỡ bỏ chiếc mặt nạ lạnh băng ra. Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ là khi thấy cô ngoan ngoãn đáng yêu ngồi một chỗ, cái giọng ngọt như nước đường, chớp chớp mắt khiến anh hận không hái được sao trên trời xuống cho cô.
Không nhịn được, anh đưa tay xoa đầu cô, giọng nói ấm áp:
"Vì em là vợ anh."
-----
Thấy hai vợ chồng trẻ cùng nhau bước xuống cầu thang, Hà Dung Chỉ vội vội vàng chạy đến kéo tay Giai Kỳ tới bàn ăn, bỏ lại thằng con trai ruột thịt đằng sau con dâu, Mạc Thiệu Khiêm đỡ trán, đi tới bàn ăn ngồi cạnh Giai Kỳ.
"Con gái ngoan, ăn nhiều một chút!" Mạc Sùng Quang gắp mấy món trên bàn vào bát cô, như sợ cô lạ nhà lạ người không dám ăn nhiều.
"Cảm ơn ba." Giai Kỳ khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lên nhìn một lượt bàn ăn. Thấy ánh mắt của cô, Hà Dung Chỉ cười hà hà nói: "Thấy sao? Đây là tự tay mẹ làm đấy! Hôm nay ăn nhiều một chút."
Giai Kỳ gật gật đầu, ăn hết mấy miếng Mạc Sùng Quang gắp cho trong bát, lại gắp thêm mấy miếng trên bàn ăn, ánh mắt thoáng vẻ thỏa mãn, cười nói: "Mẹ! Thật sự rất rất ngon! Mẹ mà đi thi vua đầu bếp chắn chắn sẽ được giải nhất đó!"
"Ayya con bé này, miệng lưỡi ngọt quá, đúng là hồi trẻ mẹ có học nấu ăn, là vì ba của con đó!"
"Woaa!!! Ba sướng thật!"
"Sau này mẹ sẽ nấu nhiều cho con ăn." Mạc phu nhân cười.
"Mẹ, ba, hai người cũng phải ăn nhiều một chút!" cô nói rồi gắp hai gắp vào bát hai người đối diện, tiện tay gắp thêm một gắp nữa bỏ vào bát Mạc Thiệu Khiêm: "Anh cũng ăn nhiều một chút!"
Mạc Thiệu Khiêm nhìn miếng thịt dê trong bát không chớp mắt, đũa ngưng giữa không trung.
"Mọi người ăn nhiều một chút!" cô gắp một đống đồ lên bát của ba người ngồi cùng bàn, thoáng chốc đã chất thành một cái núi nhỏ.
Giải quyết hết sạch sành sanh đồ trên bàn, mọi người thỏa mãn ngồi uống trà buổi sáng.
Giai Kỳ ăn no xong liền buồn ngủ, tay cầm chén trà cứ gật gà gật gù. Mạc Thiệu Khiêm lấy chén trà nóng trong tay cô đặt xuống bàn, tránh để cô bị bỏng. Nhìn Mạc Thiệu Khiêm hành động dịu dàng như vậy, hai ông bà khẽ tán thưởng.
Con trai từ lâu đã không gần nữ sắc, cử chỉ lạnh nhạt thờ ơ, hai ông bà cứ than thở mãi, cuối cùng đành rước Giai Kỳ về, phụ nữ yếu đuối mỏng manh rất dễ khiến cánh đàn ông muốn sinh lòng bào vệ che chở. Ông bà lại không ưng các tiểu thư khuê các, vừa lanh chanh vừa tự cao, không coi người khác ra gì. Thà cưới một cô bé bình thường về còn hơn. Giai Kỳ lại là một cô gái rất tốt, rất ngoan hiền, chẳng qua ba mẹ ruột sinh lòng tham, đem bán con ruột làm vợ người khác. Cô đã thiếu thốn tình cảm của ba mẹ ruột rồi, bà chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với cô, coi cô là con gái ruột mà yêu thương.
Từ ngày cưới Giai Lỳ về, tính tình Mạc Thiệu Khiêm tốt lên không ít. Riêng bản thân cô cũng thấy rất lạ, Tổng Giám đốc Mạc nghe đồn xưa nay lạnh lùng thờ ơ với nữ nhân, tự dưng bây giờ lại quan tâm cô, cử chỉ thân mật, giọng nói cũng ấm áp mấy phần. Quái lạ! Có phải anh bị bệnh rồi không?
Cô đưa tay sờ trán anh, lại thu tay về sờ trán mình. Đâu có nóng?
Mạc Thiệu Khiêm khẽ nhướng mày.
Cô tính trẻ con, đương nhiên rất tò mò: "Mạc tổng, ngài không có sốt, cơ thể cũng rất bình thường, mấy hôm nay đều ở nhà, liệu có phải ngài bị tâm bệnh rồi không? Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Đến cả băng ngàn năm quanh người ngài cũng không thấy đâu."
Mạc Thiệu Khiêm đỡ trán, dở khóc dở cười nhìn cô, đôi mắt trong trẻo của cô chớp chớp mấy cái, đôi lông mày khẽ chau lại, hai má phinh phính. Nhìn giống như một bé con vậy, thật muốn nâng niu cưng chiều.
Anh thật sự rất thích trẻ con, mặc dù nhiều lúc thấy chúng rất phiền phức, nhưng chúng cũng rất dễ thương, lúc nghe lời lúc bướng bỉnh, chúng là những sinh vật ấm áp, luôn khiến anh phải gỡ bỏ chiếc mặt nạ lạnh băng ra. Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ là khi thấy cô ngoan ngoãn đáng yêu ngồi một chỗ, cái giọng ngọt như nước đường, chớp chớp mắt khiến anh hận không hái được sao trên trời xuống cho cô.
Không nhịn được, anh đưa tay xoa đầu cô, giọng nói ấm áp:
"Vì em là vợ anh."
-----
Nhận xét về Vì Em Là Vợ Anh