Chương 3: -Tiếp quản-
"Như cuộc họp cổ đông lần trước tôi đã nói, ngày hôm nay có đầy đủ tất cả các vị ngồi đây, tôi muốn thông báo tới mọi người một việc." An Trạch giọng điệu đanh thép, nét mặt ông nghiêm ngặt. Nói xong ông quay lại nhìn An Kỳ.
Tối hôm qua, ngay sau khi ông định rời đi thì Bách Dạ chợt gọi ông lại:
"Thưa ông, cuộc họp ngày mai tôi đã chuẩn bị đầy đủ." Dứt lời anh quay lại nhìn An Kỳ, ánh mắt nghiêm túc hơn lúc anh tới The King đón ba người họ. An Trạch xoay người tiến tới chỗ An Kỳ và Gia Nguyệt từ từ ngồi lại vào chỗ chính diện vừa rồi. Nét mặt ông đội nhiên trở nên nghiêm túc khiến hai mẹ con An Kỳ bất ngờ.
"hai người ngồi đi, ta có chuyện muốn nói." An Trạch lên tiếng.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng như lúc An Kỳ trở về. Nhận ra được điều này hai người lập tức ngồi xuống. An Kỳ định lên tiếng hỏi thi bị ông ngăn lại:
"Tiểu Kỳ, con cũng không phải không biết cục diện Thương Thịnh bây giờ phải không? Chuyện ta rời khỏi vị trí chủ tịch từ trên xuống dưới ai cũng biết. Và đây cũng chính là cơ hội để cho mấy người cô đông kia lộng hành. Họ chỉ mong đến ngày này để tranh giành nhau chiếc ghê cao nhất. Trong số đó có chủ hai của con. Ông ta đã lợi dụng tất cả cắc mối quan hệ mình có để bắt họ ủng hộ mình. Vậy con có bao giờ nghĩ rằng nếu như chiếc ghế này rơi vào tay chú con thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ta không thể ngồi nhìn Thương Thịnh bị hủy hoại trong tay ông ta được. Vì vậy Tiểu Kỳ, việc tiếp quả Thương Thịnh con phải đồng ý. Ngày mai con theo ta đến Thương Thịnh."
An Kỳ từ đầu ngồi nghe không nói câu nào. Bản thân cô cũng biết cục diện Thương Thịnh hiện nay, chuyện mà cha cô mong muôn nhất chính là việc cô có thể tiếp quả chiếc ghế chủ tịch. Thương Thịnh chỉ mới ổn định không lâu nay vấp phải chuyện này. Các cuộc ẩu đả trên thương trường chính là lý do khiến An Kỳ bắn khoăn. Cô biết một khi tiếp quản Thương Thịnh thì bản thân sẽ không thể tránh được nguyên do này. An kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt An Trạch, cô thấy được sự kì vọng, mong chờ câu trả lời từ cô. Điều này khiến An Kỳ cảm thấy xót. Kì vọng của ông đối với An Kỳ cô là người biết rõ nhất. Vì vậy đây chính là lúc để cô thực hiện điều đó. Mặc dù không muốn nhưng cô không thể phụ lòng ông được. Sau khi suy nghĩ thông suốt An Kỳ trả lời:
"Con đồng ý với ba. Mai con sẽ tới Thương Thịnh."
Mai con sẽ đến. Sau khi nghe câu nói này của cô, An Trạch thở phào trong lòng, cô sẽ đến đồng nghĩa với việc cô sẽ tiếp quản Thương Thịnh.
Anh Trạch rất nhanh quay lại nhìn mọi người trong phòng. Sắc trời hôm nay quả thực rất đẹp, ánh nắng bên ngoài chiều vào căn phòng làm bầu không khí dần nóng. Nóng vì mặt trời rọi vào, vì chuyện An Trạch sắp nói.
"Chắc các vị cũng biết người ngồi cạnh tôi đây. An Kỳ con gái độc nhất của An Trạch này và cũng sẽ là người thay thế tôi tiếp quản Thương Thịnh."
Sau khi dứt lời, những tiếng xì xào, bán tán rộ lên. Không quá ngại nhiên vào tình hình trước măt, An Kỳ bỗng đứng dậy lên tiếng:
"Chào các vị, tôi là An Kỳ từ này về sau sẽ là người tiếp quản Thương Thịnh. Mong được các vị chiếu cố giúp đỡ."
Sau khi cố nói, một vị cổ đông đứng dậy, ánh mắt không nhìn vào cô mà nhìn An Trạch:
"Ông nghĩ kĩ rồi chứ? Để một đứa con gái tiếp quản tập đoàn có phải quá nguy hiểm không?"
An Trạch không vì câu nói ấy mà bận lòng, ông nhìn người trước mắt hỏi:
"Nguy hiểm? Sao cổ đông Trần lại nói như vậy?"
Người đàn ông mà An Trạch gọi là cổ đông Trần bèn lên tiếng:
"Tôi biết rằng cô An đây đã giúp Thương Thịnh dành được dự án Hoa Xuyên nhưng điều đó là không đủ. Chỉ với một dự án mà ông đã chuyền lại quyền tiếp quản cho cô ấy sao?"
Sau câu nói đó, một vị cổ đông nữa cũng đứng dậy nói:
"Đúng vậy, tôi nghĩ ông nên xem xét lại."
Sao ông và An Kỳ lại không nhìn ra được ý tứ trong câu nói ý chứ? Xem xét lại há chẳng phải nói rằng muốn ông đưa An Trác lên sao? Vị cổ đông vừa nói chính là người mà An Trác dùng quan hệ của mình để mua chuộc, không chỉ riêng một mình người đó mà trong đây có đến 3,4 người là người của ông ta.
"Vậy theo ông, ai mới là người phù hợp với chức vị này?" An Trạch nhìn vị cổ đông đó hỏi.
"Đương nhiên là phó tổng An rồi. Còn ai phù hợp vào đây nữa. Các ông thấy tôi nói có đúng không?"
Phó tổng An chính là chức vụ và là cách mà mọi người trong tập đoàn để gọi An Trác.
Câu nói vừa dứt liền có một vài người tán thành. An Trạch không lấy làm lại liền quay sang nhìn người đàn ông bên phải:
"Ông nghĩ như thế nào?"
Người đàn ông mà An Trạch vừa hỏi chính là An Trác. Từ đầu tới cuối, ông ta là người không nói câu nào mặc kệ cho mấy người kia hoa tay múa chân. Ánh mắt nhìn qua An Trạch:
"Về việc này, tôi hoàn toàn đồng ý."
Sau câu nói đó, bầu không khí trở nên im lặng khác thường. Im lặng bởi vì mọi người quá ngạc nhiên trước câu trả lời vừa rồi của ông ta. An Trạch khẽ nhíu mày, An kỳ không có biểu cảm gì, từ đầu cô vẫn giữ nguyên nét bình thản trên khuôn mặt như liệu trước được câu trả lời vừa rồi của An Trác.
Nghĩ cô ngu ư? Nếu như ông ta phản đối hay có bất kì hành động nào không đồng ý với quyết định của ba cô há chẳng phải ông ta mất hơn được sao? Đường đi của ông ta quả nhiên thâm hiểm. An Kỳ nghĩ.
"Phó tổng An, ông nói vậy là sao?" Vị cổ đồng vừa rồi giờ mới có phản ứng.
"ý của tôi rất rõ ràng, tôi hoàn toàn đồng ý với quyết định của chủ tịch An." An Trạc lặp lại câu trả lời vừa rồi.
Vị cổ đông kia cảm thấy ngượng ngầm bèn ngồi xuống.
Thấy bầu không khí của căn phòng trở nên im lăng, không ai nói câu gì, An Trạch lên tiếng:
"Nếu như không có ai phản đối thì mọi việc đã được quyết định. Tan họp."
Nói xong ông và An Kỳ rời đi để lại một cục tức cho một vài cổ đông ngồi đấy. An Trác nhìn bong lưng của hai người họ mà cười thầm.
Sau khi ra khỏi phòng họp, An Trạch bèn nói với An Kỳ:
"Tại sao lúc An Trác nói vậy con lại không có biểu cảm gì?" Điều này khiến An Trạch rất băn khoăn.
An Kỳ nghe ông hỏi vậy liền từ tốn đáp:
"Ông ta đương nhiên sẽ không dễ dàng mà chấp nhận chuyện này.Không cần biết là có âm mưu gì, nhưng trước mắt chú hai con sẽ không làm được gì. Về điều này ba cứ yên tâm."
Nghe được câu trả lời của cô An Trạch không nói gì.
Sau khi về đến Tịch Xuyên, An Kỳ lập tức đi lên phòng. Cô đổ mình chiếc trên giường êm ái, tham gia cuộc họp lần này cảm xúc của cô bây giờ chỉ diễn tả bằng một từ:Mệt.
Máy cô đã bị những cuộc gọi, tin nhắn gần như làm cho cháy máy. Cô bèn mở điện thoại ra thì thấy gần 20 tin nhắn và 10 cuộc gọi đến từ Hạ Lâm và Dương Lãnh.Cô không thèm đọc các tin nhắn mà thẳng thừng nhắn một tin:Tối nay tám giờ, chỗ cũ. Xong ném chiếc điện thoạt sang một bên.
Tối đến, An Kỳ tắm rửa, sửa soạn quần áo một hồi, lấy chiếc chìa khóa xe được đặt sẵn lên bàn rời đi. Buổi chiếc cô đã nói với ba mẹ rằng cô sẽ không ăn cơm ở nhà tối nay. Đối với việc cô đồng ý tiếp quản Thương Thịnh, An Trạch cảm thấy rất hài lòng nên đã gỡ bỏ lệnh cấm túc cô. Mà kể cả không gỡ bỏ thì lần trước cô cũng đã làm trái mất rồi còn đâu.
Tại The King, bên trong vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Tại một căn phòng trong một góc nhỏ của quán, có ba người đang ngồi đấy thưởng thức ly rượu được bày trên bàn.
"Vậy là cậu đã đồng ý rồi?" Hạ Lâm là người lên tiếng.
"Hết cách rồi, biết làm sao được." An Kỳ vừa uống rượu vừa đáp lại.
Dương Lãnh nghe vậy liền bĩu môi nói:
"Thế mà lần trước có ai kêu với bọn anh rằng sẽ không bao giờ tiếp quản,giờ thì nhìn xem."
Hạ Lâm nghe vậy liền bạt cười, An Kỳ nhìn qua mạt anh:
"Anh tưởng em muốn chắc? Mệt chết em được."
Và rồi là những ly rượu cứ thế được rót đầy. Vì uống quá nhiều mà An Kỳ cảm thấy khó chịu cô liền rời khỏi phòng đi đến nhà vệ sinh. Vừa tới nơi thì bất ngờ va phải một người đàn ông. Vì cú va chạm quá mạnh nên dạ dày cô cuộn trào, An Kỳ không làm chủ được liền nôn hết ra ngoài. Không phải trên sàn mà cô nôn hết ra người đàn ông mà mình vừa chạm phải.
Tối hôm qua, ngay sau khi ông định rời đi thì Bách Dạ chợt gọi ông lại:
"Thưa ông, cuộc họp ngày mai tôi đã chuẩn bị đầy đủ." Dứt lời anh quay lại nhìn An Kỳ, ánh mắt nghiêm túc hơn lúc anh tới The King đón ba người họ. An Trạch xoay người tiến tới chỗ An Kỳ và Gia Nguyệt từ từ ngồi lại vào chỗ chính diện vừa rồi. Nét mặt ông đội nhiên trở nên nghiêm túc khiến hai mẹ con An Kỳ bất ngờ.
"hai người ngồi đi, ta có chuyện muốn nói." An Trạch lên tiếng.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng như lúc An Kỳ trở về. Nhận ra được điều này hai người lập tức ngồi xuống. An Kỳ định lên tiếng hỏi thi bị ông ngăn lại:
"Tiểu Kỳ, con cũng không phải không biết cục diện Thương Thịnh bây giờ phải không? Chuyện ta rời khỏi vị trí chủ tịch từ trên xuống dưới ai cũng biết. Và đây cũng chính là cơ hội để cho mấy người cô đông kia lộng hành. Họ chỉ mong đến ngày này để tranh giành nhau chiếc ghê cao nhất. Trong số đó có chủ hai của con. Ông ta đã lợi dụng tất cả cắc mối quan hệ mình có để bắt họ ủng hộ mình. Vậy con có bao giờ nghĩ rằng nếu như chiếc ghế này rơi vào tay chú con thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ta không thể ngồi nhìn Thương Thịnh bị hủy hoại trong tay ông ta được. Vì vậy Tiểu Kỳ, việc tiếp quả Thương Thịnh con phải đồng ý. Ngày mai con theo ta đến Thương Thịnh."
An Kỳ từ đầu ngồi nghe không nói câu nào. Bản thân cô cũng biết cục diện Thương Thịnh hiện nay, chuyện mà cha cô mong muôn nhất chính là việc cô có thể tiếp quả chiếc ghế chủ tịch. Thương Thịnh chỉ mới ổn định không lâu nay vấp phải chuyện này. Các cuộc ẩu đả trên thương trường chính là lý do khiến An Kỳ bắn khoăn. Cô biết một khi tiếp quản Thương Thịnh thì bản thân sẽ không thể tránh được nguyên do này. An kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt An Trạch, cô thấy được sự kì vọng, mong chờ câu trả lời từ cô. Điều này khiến An Kỳ cảm thấy xót. Kì vọng của ông đối với An Kỳ cô là người biết rõ nhất. Vì vậy đây chính là lúc để cô thực hiện điều đó. Mặc dù không muốn nhưng cô không thể phụ lòng ông được. Sau khi suy nghĩ thông suốt An Kỳ trả lời:
"Con đồng ý với ba. Mai con sẽ tới Thương Thịnh."
Mai con sẽ đến. Sau khi nghe câu nói này của cô, An Trạch thở phào trong lòng, cô sẽ đến đồng nghĩa với việc cô sẽ tiếp quản Thương Thịnh.
Anh Trạch rất nhanh quay lại nhìn mọi người trong phòng. Sắc trời hôm nay quả thực rất đẹp, ánh nắng bên ngoài chiều vào căn phòng làm bầu không khí dần nóng. Nóng vì mặt trời rọi vào, vì chuyện An Trạch sắp nói.
"Chắc các vị cũng biết người ngồi cạnh tôi đây. An Kỳ con gái độc nhất của An Trạch này và cũng sẽ là người thay thế tôi tiếp quản Thương Thịnh."
Sau khi dứt lời, những tiếng xì xào, bán tán rộ lên. Không quá ngại nhiên vào tình hình trước măt, An Kỳ bỗng đứng dậy lên tiếng:
"Chào các vị, tôi là An Kỳ từ này về sau sẽ là người tiếp quản Thương Thịnh. Mong được các vị chiếu cố giúp đỡ."
Sau khi cố nói, một vị cổ đông đứng dậy, ánh mắt không nhìn vào cô mà nhìn An Trạch:
"Ông nghĩ kĩ rồi chứ? Để một đứa con gái tiếp quản tập đoàn có phải quá nguy hiểm không?"
An Trạch không vì câu nói ấy mà bận lòng, ông nhìn người trước mắt hỏi:
"Nguy hiểm? Sao cổ đông Trần lại nói như vậy?"
Người đàn ông mà An Trạch gọi là cổ đông Trần bèn lên tiếng:
"Tôi biết rằng cô An đây đã giúp Thương Thịnh dành được dự án Hoa Xuyên nhưng điều đó là không đủ. Chỉ với một dự án mà ông đã chuyền lại quyền tiếp quản cho cô ấy sao?"
Sau câu nói đó, một vị cổ đông nữa cũng đứng dậy nói:
"Đúng vậy, tôi nghĩ ông nên xem xét lại."
Sao ông và An Kỳ lại không nhìn ra được ý tứ trong câu nói ý chứ? Xem xét lại há chẳng phải nói rằng muốn ông đưa An Trác lên sao? Vị cổ đông vừa nói chính là người mà An Trác dùng quan hệ của mình để mua chuộc, không chỉ riêng một mình người đó mà trong đây có đến 3,4 người là người của ông ta.
"Vậy theo ông, ai mới là người phù hợp với chức vị này?" An Trạch nhìn vị cổ đông đó hỏi.
"Đương nhiên là phó tổng An rồi. Còn ai phù hợp vào đây nữa. Các ông thấy tôi nói có đúng không?"
Phó tổng An chính là chức vụ và là cách mà mọi người trong tập đoàn để gọi An Trác.
Câu nói vừa dứt liền có một vài người tán thành. An Trạch không lấy làm lại liền quay sang nhìn người đàn ông bên phải:
"Ông nghĩ như thế nào?"
Người đàn ông mà An Trạch vừa hỏi chính là An Trác. Từ đầu tới cuối, ông ta là người không nói câu nào mặc kệ cho mấy người kia hoa tay múa chân. Ánh mắt nhìn qua An Trạch:
"Về việc này, tôi hoàn toàn đồng ý."
Sau câu nói đó, bầu không khí trở nên im lặng khác thường. Im lặng bởi vì mọi người quá ngạc nhiên trước câu trả lời vừa rồi của ông ta. An Trạch khẽ nhíu mày, An kỳ không có biểu cảm gì, từ đầu cô vẫn giữ nguyên nét bình thản trên khuôn mặt như liệu trước được câu trả lời vừa rồi của An Trác.
Nghĩ cô ngu ư? Nếu như ông ta phản đối hay có bất kì hành động nào không đồng ý với quyết định của ba cô há chẳng phải ông ta mất hơn được sao? Đường đi của ông ta quả nhiên thâm hiểm. An Kỳ nghĩ.
"Phó tổng An, ông nói vậy là sao?" Vị cổ đồng vừa rồi giờ mới có phản ứng.
"ý của tôi rất rõ ràng, tôi hoàn toàn đồng ý với quyết định của chủ tịch An." An Trạc lặp lại câu trả lời vừa rồi.
Vị cổ đông kia cảm thấy ngượng ngầm bèn ngồi xuống.
Thấy bầu không khí của căn phòng trở nên im lăng, không ai nói câu gì, An Trạch lên tiếng:
"Nếu như không có ai phản đối thì mọi việc đã được quyết định. Tan họp."
Nói xong ông và An Kỳ rời đi để lại một cục tức cho một vài cổ đông ngồi đấy. An Trác nhìn bong lưng của hai người họ mà cười thầm.
Sau khi ra khỏi phòng họp, An Trạch bèn nói với An Kỳ:
"Tại sao lúc An Trác nói vậy con lại không có biểu cảm gì?" Điều này khiến An Trạch rất băn khoăn.
An Kỳ nghe ông hỏi vậy liền từ tốn đáp:
"Ông ta đương nhiên sẽ không dễ dàng mà chấp nhận chuyện này.Không cần biết là có âm mưu gì, nhưng trước mắt chú hai con sẽ không làm được gì. Về điều này ba cứ yên tâm."
Nghe được câu trả lời của cô An Trạch không nói gì.
Sau khi về đến Tịch Xuyên, An Kỳ lập tức đi lên phòng. Cô đổ mình chiếc trên giường êm ái, tham gia cuộc họp lần này cảm xúc của cô bây giờ chỉ diễn tả bằng một từ:Mệt.
Máy cô đã bị những cuộc gọi, tin nhắn gần như làm cho cháy máy. Cô bèn mở điện thoại ra thì thấy gần 20 tin nhắn và 10 cuộc gọi đến từ Hạ Lâm và Dương Lãnh.Cô không thèm đọc các tin nhắn mà thẳng thừng nhắn một tin:Tối nay tám giờ, chỗ cũ. Xong ném chiếc điện thoạt sang một bên.
Tối đến, An Kỳ tắm rửa, sửa soạn quần áo một hồi, lấy chiếc chìa khóa xe được đặt sẵn lên bàn rời đi. Buổi chiếc cô đã nói với ba mẹ rằng cô sẽ không ăn cơm ở nhà tối nay. Đối với việc cô đồng ý tiếp quản Thương Thịnh, An Trạch cảm thấy rất hài lòng nên đã gỡ bỏ lệnh cấm túc cô. Mà kể cả không gỡ bỏ thì lần trước cô cũng đã làm trái mất rồi còn đâu.
Tại The King, bên trong vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Tại một căn phòng trong một góc nhỏ của quán, có ba người đang ngồi đấy thưởng thức ly rượu được bày trên bàn.
"Vậy là cậu đã đồng ý rồi?" Hạ Lâm là người lên tiếng.
"Hết cách rồi, biết làm sao được." An Kỳ vừa uống rượu vừa đáp lại.
Dương Lãnh nghe vậy liền bĩu môi nói:
"Thế mà lần trước có ai kêu với bọn anh rằng sẽ không bao giờ tiếp quản,giờ thì nhìn xem."
Hạ Lâm nghe vậy liền bạt cười, An Kỳ nhìn qua mạt anh:
"Anh tưởng em muốn chắc? Mệt chết em được."
Và rồi là những ly rượu cứ thế được rót đầy. Vì uống quá nhiều mà An Kỳ cảm thấy khó chịu cô liền rời khỏi phòng đi đến nhà vệ sinh. Vừa tới nơi thì bất ngờ va phải một người đàn ông. Vì cú va chạm quá mạnh nên dạ dày cô cuộn trào, An Kỳ không làm chủ được liền nôn hết ra ngoài. Không phải trên sàn mà cô nôn hết ra người đàn ông mà mình vừa chạm phải.
Nhận xét về Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây