Chương 5: Lời xin lỗi từ Shinichirou
Sau bữa chiều, Manjirou dắt Emma ra ngoài chơi với đám bạn, cũng chính là đồng bọn ở Touman, để lại một gian phòng khách với hai con người rơi vào tình trạng xấu hổ tột độ.
Nên nói gì với em ấy đây, Shinichirou nghĩ. Anh nên xin lỗi trước, hay là bắt chuyện trước, hay là sao đây ta… A! Khó khăn quá!
"Em lên phòng đây." Erika lên tiếng, phá vỡ sự xấu hổ trong phòng, lại không hiểu sao càng thêm xấu hổ gấp đôi. Trong kiểu tình cảnh thế này, cô rất muốn đào một cái hố rồi nhảy vào đó mà ở luôn. Bỏ mẹ! Từ nhỏ đến lớn, ai mà biết đối phó với mấy kiểu tình huống này đâu! Cô nàng thầm mắng.
Shinichirou nhận ra sự miễn cưỡng của em gái. Anh bỗng đè lại vai cô lại khiến Erika toan đứng dậy thì lại phải ngồi phịch xuống sofa lần nữa.
Cô bực tức, "Anh làm cái gì vậy? Điên? Ý là muốn đánh nhau, đúng không!?"
Erika tuy đánh nhau khá tệ, nhưng câu cửa miệng của cô lại luôn liên quan tới hai chữ “đánh nhau”. Điều này khiến Shinichirou rất âu sầu và muốn tìm cách cho em gái mình trở nên “nữ tính” một chút, bớt cộc cằn một chút.
"Từ từ, nghe anh nói cái đã..."
Erika hừ lạnh, chờ Shinichirou tiếp tục nói.
"Thật ra… Thì là..." Anh ngập ngừng, câu xin lỗi đang chuẩn bị thốt ra nhưng khi nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Erika, đầu lưỡi của anh lại đẩy ra những lời khác, "Anh cảm thấy em không nên nhúng tay vào giới bất lương."
Mẹ ơi, mình vừa nói cái gì vậy!? Shinichirou tự cắn lưỡi. Chết tiệt, lỡ lời!
Thôi, phóng lao thì chạy theo lao luôn chứ sao.
Nghe thế, Erika trợn to mắt, nỗ lực đọc lấy biểu cảm trong đôi mắt đen của Shinichirou. Shinichirou và Manjirou giống hệt như nhau, giống đến cả cái cách họ che giấu suy nghĩ của mình thông qua việc cúi gằm mắt.
Erika châm chọc, "Tại sao Manjirou lại được, còn em thì không?"
"Em biết đó, kế hoạch của em thật sự quá ngông cuồng." Shinichirou nỗ lực khuyên nhủ cô. "Điều đó quá nguy hiểm. Em là con gái, đâu nhất thiết phải đứng vào giữa một đám đực rựa làm gì. Bất lương chả có thằng nào đàng hoàng hết. Huống chi, kế hoạch của em đâu đơn giản là dừng chân ở bất lương thôi. Em-"
"Thế anh cho em là loại người gì?" Erika nhanh mồm nhanh miệng, "Em là một đứa con gái vô năng yếu đuối, bàn tay chưa từng dính máu tanh? Xin lỗi nhưng chắc anh đã quên, chính em ngày xưa đã một mình đánh cho đám rồng đen nhà anh chết khiếp đấy!" Trừ một người thôi.
Hình như đúng rồi nhỉ... Shinichirou chảy một giọt mồ hôi.
"Ý anh là con gái thì phải ở nhà, không được ra đường làm bất lương, phải thùy mị, nết na? Đừng có coi thường em như vậy!" Cô hất tay Shinichirou ra khỏi vai mình, thái độ căng thẳng, "Mẹ kiếp, nếu đã từ bỏ em rồi thì đừng có xen vào chuyện của em! Bớt bao đồng đi!"
Phòng khách lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Chó má thật! Chẳng hiểu thế nào hôm nay lại có nhiều người giở chứng thế nhỉ? Vừa nãy cũng im, nói chuyện xong cũng im, mới cãi xong cũng im tiếp. Erika bực bội, đương muốn rời đi thì lại khựng người khi nghe Shinichirou lên tiếng.
"Anh chưa từng muốn từ bỏ em."
Shinichirou nhìn vào mắt của Erika, ngữ khí mang theo niềm áy náy vô cùng, "Lẽ ra anh không nên nổi nóng với em, cũng không nên thốt ra những lời lẽ như vậy. Tất cả là lỗi do anh. Em không tha thứ cho anh cũng được thôi, em ghét anh cũng được. Nhưng anh thật sự không muốn em gặp phải nguy hiểm hay bất cứ điều gì tương tự."
"Em luôn luôn là em gái của anh. Anh sẽ cực kỳ hối hận nếu như có chuyện gì xảy ra với em."
Anh đẩy nắm tóc rối của Erika ra sau vành tai rồi xoay người bước khỏi cửa. Trước khi đi, anh dừng lại và nói nhỏ, tuy thế nhưng Erika vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Anh xin lỗi.
Shinichirou có lỗi với Erika, nhưng anh không mong cô tha thứ. Anh biết rằng vết thương một khi đã không sơ cứu quá nhiều năm sẽ để lại sẹo khó mà xóa bỏ.
Nếu đã là lỗi do anh gây ra, anh nên có trách nhiệm gánh chịu nó.
Ngoài cửa, Shinichirou ngồi thụp xuống, úp mặt vào hai lòng bàn tay. Anh tự mắng chính mình, bởi cái lao mà anh chạy theo ngu ngốc thế nào. Giờ phải làm gì thì em ấy mới hết giận đây!? Shinichirou rất muốn tự cắt lưỡi mình ra rồi xào lên tặng cho Erika bồi tội. Cái miệng hại cái thân, cuối cùng thì anh cũng thấy mấy câu linh tinh học trên trường ứng nghiệm trong thực tế rồi đây!
Anh không biết đi đâu nên đã chạy trối chết đến cửa hàng xe của mình, dừng chân ở đó rồi tự tạo một đống nấm trong góc cửa hàng.
Có trốn thì người ta cũng giận, mà không trốn thì người ta cũng giận... Bán nhà mua vàng tặng cho hết giận thì sao? Shinichirou nghĩ, rồi tự tát vào má mình để ném mấy suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.
Mà phía bên kia, Erika ngớ người ra và nhìn theo anh trai đã rời khỏi nhà. Cả căn nhà ấm áp chỉ còn lại mình cô, trông buồn tẻ và trống rỗng làm sao. Erika không rõ cảm xúc của bản thân như thế nào.
Thật ra, cô đã không còn giận anh nữa rồi. Đúng ra mà nói, Erika chưa bao giờ giận anh Shinichirou cả. Lẽ ra, cô nên là người nói lời xin lỗi và cảm ơn đến người con trai ấy mới phải.
Chỉ tại vừa nãy, nghe cách nói chuyện ngứa tai quá, với cả đang cộc nên cô lỡ miệng chửi mấy tiếng mà thôi.
Nhưng có một điều phải thừa nhận, lời nói hôm ấy của Shinichirou như con dao hai lưỡi. Một khi đã thốt ra, dù muốn hay không, nó cũng đã đâm sâu trong lòng của cô. Cho dù cô đã cố gắng quên, nhưng khi nhìn thấy Shinichirou, trận cãi nhau năm xưa lại như rõ mồn một trước mặt cô, và một câu buộc miệng của anh cứ liên tiếp đánh vào lồng ngực Erika.
Mâu thuẫn. Cảm giác mâu thuẫn liên tục dâng lên trong người con gái ấy. Một bên là chút bực bội vì quá khứ, một bên là sự biết ơn sâu sắc đến từ tâm hồn. Erika chán ghét, nhưng cô cũng mang ân với anh trai mình.
Một ân nghĩa không thể nào xóa bỏ.
"Gì chứ..."
Erika lấy ra một điếu thuốc, vừa định hút nhưng khựng lại vì nhớ ra mình đang ở trong nhà. Nơi này là nhà của cô, một nơi ấm áp như thế này không nên vướng lên mùi thuốc lá. Đây không phải là căn phòng trống rỗng chỉ một mình cô ở, bên cạnh xấp thư giả tên mẹ hay cái gạt tàn đầy thuốc nữa rồi.
Có lẽ cô nên ra ngoài đi dạo một chút.
Không khí Shibuya buổi đêm vô cùng trong lành. Trời không mây, không đen đen ngòm lác đác một vài ngôi sao. Chúng như những viên kim cương, rời rạc mà đẹp đẽ. Dù vị trí xa nhưng cùng tồn tại trên một bầu trời, chúng bao giờ cũng luôn bên cạnh nhau. Không giống cô, không giống Sano Erika.
Mọi cuộc vui bên người cô dù thế nào cũng sẽ phải tàn. Shinichirou cũng vậy, Akehisa cũng vậy. Một ngày đã trôi qua, để rồi giờ đây chỉ còn lại mình cô đi dạo trên đường phố. Xung quanh người qua kẻ lại đông đúc, đèn điện sáng trưng, nhộn nhịp và sôi động. Đây là Shibuya buổi đêm, và dường như nó không dành cho những người cô độc như cô.
Roppongi sẽ càng nhộn nhịp hơn thế này. Liệu đó có phải là nơi đúng đắn cho Sano Erika không?
Cô rít một hơi thuốc lá, ghé vào cửa hàng tiện lợi bên đường mua thêm mấy gói nữa và một lon coca.
Sano Erika nghiện thuốc lá, điều đó thể hiện qua thói quen của các ngón tay và bao thuốc đầy luôn nằm trong túi áo. Đi đến đâu cũng thấy Sano Erika và cây thuốc lá đốt đỏ. Cô nàng thích hút thuốc khi suy nghĩ, nhất là khi cô gặp điều phiền lòng. Hương vị cay nồng của thuốc lá giúp cô thanh tỉnh đầu óc hơn.
Đến công viên, uống một ngụm coca, cô tựa lưng vào ghế đá, ngắm nhìn những chiếc đèn đường nhấp nháy. Erika bây giờ chỉ có một người.
Muốn về nhà quá...
Nhưng mà nhà không có ai thì sao mà gọi là nhà được.
“E-ri-ka! Bắt-máy-nào! E-ri-ka! Bắt-máy-” Đây là tiếng nhạc chuông, và nó phát ra từ điện thoại của Erika.
Khoan, chuyện quái gì vậy? Thằng chó nào đổi nhạc chuông điện thoại của cô đấy?
“Tao nghe?”
Nên nói gì với em ấy đây, Shinichirou nghĩ. Anh nên xin lỗi trước, hay là bắt chuyện trước, hay là sao đây ta… A! Khó khăn quá!
"Em lên phòng đây." Erika lên tiếng, phá vỡ sự xấu hổ trong phòng, lại không hiểu sao càng thêm xấu hổ gấp đôi. Trong kiểu tình cảnh thế này, cô rất muốn đào một cái hố rồi nhảy vào đó mà ở luôn. Bỏ mẹ! Từ nhỏ đến lớn, ai mà biết đối phó với mấy kiểu tình huống này đâu! Cô nàng thầm mắng.
Shinichirou nhận ra sự miễn cưỡng của em gái. Anh bỗng đè lại vai cô lại khiến Erika toan đứng dậy thì lại phải ngồi phịch xuống sofa lần nữa.
Cô bực tức, "Anh làm cái gì vậy? Điên? Ý là muốn đánh nhau, đúng không!?"
Erika tuy đánh nhau khá tệ, nhưng câu cửa miệng của cô lại luôn liên quan tới hai chữ “đánh nhau”. Điều này khiến Shinichirou rất âu sầu và muốn tìm cách cho em gái mình trở nên “nữ tính” một chút, bớt cộc cằn một chút.
"Từ từ, nghe anh nói cái đã..."
Erika hừ lạnh, chờ Shinichirou tiếp tục nói.
"Thật ra… Thì là..." Anh ngập ngừng, câu xin lỗi đang chuẩn bị thốt ra nhưng khi nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Erika, đầu lưỡi của anh lại đẩy ra những lời khác, "Anh cảm thấy em không nên nhúng tay vào giới bất lương."
Mẹ ơi, mình vừa nói cái gì vậy!? Shinichirou tự cắn lưỡi. Chết tiệt, lỡ lời!
Thôi, phóng lao thì chạy theo lao luôn chứ sao.
Nghe thế, Erika trợn to mắt, nỗ lực đọc lấy biểu cảm trong đôi mắt đen của Shinichirou. Shinichirou và Manjirou giống hệt như nhau, giống đến cả cái cách họ che giấu suy nghĩ của mình thông qua việc cúi gằm mắt.
Erika châm chọc, "Tại sao Manjirou lại được, còn em thì không?"
"Em biết đó, kế hoạch của em thật sự quá ngông cuồng." Shinichirou nỗ lực khuyên nhủ cô. "Điều đó quá nguy hiểm. Em là con gái, đâu nhất thiết phải đứng vào giữa một đám đực rựa làm gì. Bất lương chả có thằng nào đàng hoàng hết. Huống chi, kế hoạch của em đâu đơn giản là dừng chân ở bất lương thôi. Em-"
"Thế anh cho em là loại người gì?" Erika nhanh mồm nhanh miệng, "Em là một đứa con gái vô năng yếu đuối, bàn tay chưa từng dính máu tanh? Xin lỗi nhưng chắc anh đã quên, chính em ngày xưa đã một mình đánh cho đám rồng đen nhà anh chết khiếp đấy!" Trừ một người thôi.
Hình như đúng rồi nhỉ... Shinichirou chảy một giọt mồ hôi.
"Ý anh là con gái thì phải ở nhà, không được ra đường làm bất lương, phải thùy mị, nết na? Đừng có coi thường em như vậy!" Cô hất tay Shinichirou ra khỏi vai mình, thái độ căng thẳng, "Mẹ kiếp, nếu đã từ bỏ em rồi thì đừng có xen vào chuyện của em! Bớt bao đồng đi!"
Phòng khách lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Chó má thật! Chẳng hiểu thế nào hôm nay lại có nhiều người giở chứng thế nhỉ? Vừa nãy cũng im, nói chuyện xong cũng im, mới cãi xong cũng im tiếp. Erika bực bội, đương muốn rời đi thì lại khựng người khi nghe Shinichirou lên tiếng.
"Anh chưa từng muốn từ bỏ em."
Shinichirou nhìn vào mắt của Erika, ngữ khí mang theo niềm áy náy vô cùng, "Lẽ ra anh không nên nổi nóng với em, cũng không nên thốt ra những lời lẽ như vậy. Tất cả là lỗi do anh. Em không tha thứ cho anh cũng được thôi, em ghét anh cũng được. Nhưng anh thật sự không muốn em gặp phải nguy hiểm hay bất cứ điều gì tương tự."
"Em luôn luôn là em gái của anh. Anh sẽ cực kỳ hối hận nếu như có chuyện gì xảy ra với em."
Anh đẩy nắm tóc rối của Erika ra sau vành tai rồi xoay người bước khỏi cửa. Trước khi đi, anh dừng lại và nói nhỏ, tuy thế nhưng Erika vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Anh xin lỗi.
Shinichirou có lỗi với Erika, nhưng anh không mong cô tha thứ. Anh biết rằng vết thương một khi đã không sơ cứu quá nhiều năm sẽ để lại sẹo khó mà xóa bỏ.
Nếu đã là lỗi do anh gây ra, anh nên có trách nhiệm gánh chịu nó.
Ngoài cửa, Shinichirou ngồi thụp xuống, úp mặt vào hai lòng bàn tay. Anh tự mắng chính mình, bởi cái lao mà anh chạy theo ngu ngốc thế nào. Giờ phải làm gì thì em ấy mới hết giận đây!? Shinichirou rất muốn tự cắt lưỡi mình ra rồi xào lên tặng cho Erika bồi tội. Cái miệng hại cái thân, cuối cùng thì anh cũng thấy mấy câu linh tinh học trên trường ứng nghiệm trong thực tế rồi đây!
Anh không biết đi đâu nên đã chạy trối chết đến cửa hàng xe của mình, dừng chân ở đó rồi tự tạo một đống nấm trong góc cửa hàng.
Có trốn thì người ta cũng giận, mà không trốn thì người ta cũng giận... Bán nhà mua vàng tặng cho hết giận thì sao? Shinichirou nghĩ, rồi tự tát vào má mình để ném mấy suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.
Mà phía bên kia, Erika ngớ người ra và nhìn theo anh trai đã rời khỏi nhà. Cả căn nhà ấm áp chỉ còn lại mình cô, trông buồn tẻ và trống rỗng làm sao. Erika không rõ cảm xúc của bản thân như thế nào.
Thật ra, cô đã không còn giận anh nữa rồi. Đúng ra mà nói, Erika chưa bao giờ giận anh Shinichirou cả. Lẽ ra, cô nên là người nói lời xin lỗi và cảm ơn đến người con trai ấy mới phải.
Chỉ tại vừa nãy, nghe cách nói chuyện ngứa tai quá, với cả đang cộc nên cô lỡ miệng chửi mấy tiếng mà thôi.
Nhưng có một điều phải thừa nhận, lời nói hôm ấy của Shinichirou như con dao hai lưỡi. Một khi đã thốt ra, dù muốn hay không, nó cũng đã đâm sâu trong lòng của cô. Cho dù cô đã cố gắng quên, nhưng khi nhìn thấy Shinichirou, trận cãi nhau năm xưa lại như rõ mồn một trước mặt cô, và một câu buộc miệng của anh cứ liên tiếp đánh vào lồng ngực Erika.
Mâu thuẫn. Cảm giác mâu thuẫn liên tục dâng lên trong người con gái ấy. Một bên là chút bực bội vì quá khứ, một bên là sự biết ơn sâu sắc đến từ tâm hồn. Erika chán ghét, nhưng cô cũng mang ân với anh trai mình.
Một ân nghĩa không thể nào xóa bỏ.
"Gì chứ..."
Erika lấy ra một điếu thuốc, vừa định hút nhưng khựng lại vì nhớ ra mình đang ở trong nhà. Nơi này là nhà của cô, một nơi ấm áp như thế này không nên vướng lên mùi thuốc lá. Đây không phải là căn phòng trống rỗng chỉ một mình cô ở, bên cạnh xấp thư giả tên mẹ hay cái gạt tàn đầy thuốc nữa rồi.
Có lẽ cô nên ra ngoài đi dạo một chút.
Không khí Shibuya buổi đêm vô cùng trong lành. Trời không mây, không đen đen ngòm lác đác một vài ngôi sao. Chúng như những viên kim cương, rời rạc mà đẹp đẽ. Dù vị trí xa nhưng cùng tồn tại trên một bầu trời, chúng bao giờ cũng luôn bên cạnh nhau. Không giống cô, không giống Sano Erika.
Mọi cuộc vui bên người cô dù thế nào cũng sẽ phải tàn. Shinichirou cũng vậy, Akehisa cũng vậy. Một ngày đã trôi qua, để rồi giờ đây chỉ còn lại mình cô đi dạo trên đường phố. Xung quanh người qua kẻ lại đông đúc, đèn điện sáng trưng, nhộn nhịp và sôi động. Đây là Shibuya buổi đêm, và dường như nó không dành cho những người cô độc như cô.
Roppongi sẽ càng nhộn nhịp hơn thế này. Liệu đó có phải là nơi đúng đắn cho Sano Erika không?
Cô rít một hơi thuốc lá, ghé vào cửa hàng tiện lợi bên đường mua thêm mấy gói nữa và một lon coca.
Sano Erika nghiện thuốc lá, điều đó thể hiện qua thói quen của các ngón tay và bao thuốc đầy luôn nằm trong túi áo. Đi đến đâu cũng thấy Sano Erika và cây thuốc lá đốt đỏ. Cô nàng thích hút thuốc khi suy nghĩ, nhất là khi cô gặp điều phiền lòng. Hương vị cay nồng của thuốc lá giúp cô thanh tỉnh đầu óc hơn.
Đến công viên, uống một ngụm coca, cô tựa lưng vào ghế đá, ngắm nhìn những chiếc đèn đường nhấp nháy. Erika bây giờ chỉ có một người.
Muốn về nhà quá...
Nhưng mà nhà không có ai thì sao mà gọi là nhà được.
“E-ri-ka! Bắt-máy-nào! E-ri-ka! Bắt-máy-” Đây là tiếng nhạc chuông, và nó phát ra từ điện thoại của Erika.
Khoan, chuyện quái gì vậy? Thằng chó nào đổi nhạc chuông điện thoại của cô đấy?
“Tao nghe?”
Nhận xét về [Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika