Chương 5: Tình đầu nóng như kem!
"Hứa Quý Hy, nói chuyện với em một chút đi." Phương Lâm vừa chạy theo Hứa Quý Hy vừa nói.
Hứa Quý Hy đi đằng trước Phương Lâm cũng nhận ra cậu đang ở phía sau gọi mình, nhưng anh giả bộ như không nghe thấy, bước chân ngày càng nhanh. Phương Lâm vừa chạy theo sau vừa ấm ức nguyền rủa đôi chân dài của anh.
"A!" Hứa Quý Hy đột nhiên dừng lại khiến Phương Lâm không điều chỉnh được tốc độ, theo quán tính đập thẳng vào lưng anh.
"Có chuyện gì?" Hứa Quý Hy dùng đôi mắt thờ ơ nhìn cậu.
"Anh... rốt cuộc... rốt cuộc anh muốn gì? Tại sao anh lại... Phân em vào khu F..." Phương Lâm vừa nói vừa gấp gáp hít thở.
Mấy ngày qua cậu ở trong căn phòng chật chội đó với ba tên nhà giàu ngu ngốc khác gần như muốn phát điên lên rồi. Cái gì mà Vương Khai đề cao tinh thần tự lập, tự giác gì đó. Từ dọn dẹp mọi ngóc ngách trong trường, cho đến chăm sóc từng cành cây ngọn cỏ đều là do học sinh của phân khu F làm! Trong phòng của cậu còn không có máy giặt, Phương thiếu gia từ nhỏ đến lớn mười đầu ngón tay đều không dính xuân thuỷ đừng nói đến giặt đồ như thế nào, ngay cả bọt xà phồng của bột giặt cậu còn chưa từng đụng qua, đồ dơ của cậu đã chất đống rồi, thêm nữa là mấy tên cùng phòng vừa ồn ào vừa ở dơ, cả cái phòng chỉ có mấy ngày đã ngập tràn trong rác.
"Thế nào? Chịu không nổi?"
"Đương nhiên là không nổi... Anh muốn sử dụng quyền hành để trả thù em..."
"Tôi dùng quyền hành?"
"Em... em còn chưa làm bài kiểm tra đầu vào... Em..."
"Bạn học Phương, em chắc rằng với năng lực đó của em, nếu làm bài kiểm tra đầu vào thì em sẽ không phải ở khu F?"
"Em..."
"Bài kiểm tra của Vương Khai em đã từng nghe qua chưa? Tôi nghĩ rằng nếu cho em làm thì cái duy nhất em ghi đúng trên tờ giấy kiểm tra chỉ là cái tên em thôi, Phương Lâm." Hứa Quý Hy lạnh lùng nói.
Phương Lâm tức nhưng cậu không cãi được, trước giờ cậu được nuông chiều, cậu có mọi thứ mà cậu muốn. Họ gọi cậu là đứa trẻ được sinh ra ở vạch đích, đương nhiên không phải đứa trẻ giàu có nào cũng như cậu, có những kẻ giống như Vương Minh, giống như Hứa Quý Hy đã sớm nhận ra đường đua của riêng mình, đường đua của những người thừa kế còn khốc liệt hơn người gấp trắm lần. Nhưng Phương Lâm thì khác, mẹ cậu không hy vọng cậu là một đứa trẻ xuất chúng, bà không có thời gian bên cậu, hầu hết thời gian của bà là dành để kiếm tiền nên bà rất xót con trai mình, bà muốn dùng số tiền đó để cho cậu mọi thứ cậu muốn, biến cậu thành một hoàng tử. Vì vậy nên mấy ngày nay bị đày đoạ làm dân thường Phương Lâm đã gần như phát điên, vốn định oanh oanh liệt liệt đứng trước mặt Hứa Quý Hy nói chuyện thẳng thắng, nào ngờ bây giờ cậu lại trở thành một kẻ ngốc.
Hứa Quý Hy định xoay mặt đi thì Phương Lâm đã kịp thời nắm lấy vạt áo anh, giống như hồi bé cậu cũng thường xuyên nắm lấy anh như vậy.
"Hứa Quý Hy..." Cậu cúi đầu xuống, nhỏ giọng gọi anh, nghe giọng điệu vô cùng tủi thân.
"Chuyện gì?"
"Anh ghét em lắm sao?"
Hứa Quý Hy vẫn xoay lưng lại với cậu, câu hỏi đó anh cũng không có ý định trả lời.
"Lần đó sau khi anh bỏ đi em đã rất buồn... Em đã uống rất nhiều rượu, đó lần đầu tiên em uống rượu. Em đã uống rượu đó... Anh... anh không biết em đã trải qua những gì đâu... em đã..." Ngôn ngữ của cậu khi đứng trước Hứa Quý Hy đều loạn hết cả lên.
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe câu chuyện trẻ con đó của em." Hứa Quy Hy lạnh lùng tháo bàn tay nhỏ đang níu lấy áo anh ra: "Lần sau không có chuyện gì thì đừng tìm tôi, trường không có quy định hội phó hội học sinh phải đi giải đáp những thắc mắc vớ vẩn của một học sinh khu F."
Nói rồi Hứa Quý Hy trực tiếp rời đi. Phương Lâm nhìn theo bóng lưng của Hứa Quý Hy, cậu nghẹn lại. Phải rồi, giải thích cái gì? Giải thích chuyện gì? Nói với anh ấy là cậu đã uống rất nhiều rượu sau đó còn lên giường với bạn thân của anh mà bây giờ hắn là anh trai cậu sao?
Ấu trĩ...
"Sao thế? Trước mặt người cũ bộ em mang kiêu ngạo gói cải thảo ăn hết rồi?"
Giọng nói chế giễu của ai đó là Phương Lâm giật mình.
"Vương Minh?"
Vương Minh không biết từ lúc nào lại xuất hiện.
"Em sao vậy? Muốn khóc?"
Phương Lâm đang vô cùng không vui, cậu tức giận:
"Tôi đã nói là đừng bắt chuyện với tôi."
"Hồi nãy Hứa Quý Hy cũng nói với em một câu tương tự, em rõ ràng là buồn đến phát khóc, tại sao bây giờ lại nói như vậy với tôi?"
"Giống như em, tôi cũng biết buồn mà." Giọng điệu của Vương Minh không hề buồn một chút nào mà nghe như gạ đấm thì đúng hơn.
"Thì sao? Tôi quan tâm chắc?" Phương Lâm không muốn nhiều lời với hắn liền nhanh chóng bỏ đi. Cậu không muốn tên mình lại xuất hiện trên diễn đàn trường thêm nữa.
Vương Minh nhìn Phương Lâm, ánh mắt hắn ẩn chứa điều gì vô cùng phức tạp.
"Lần đó em cũng khóc vì hắn sao? Tại sao tôi lại thấy khó chịu như vậy...?"
***
Vương Minh đi đến phòng giải trí dành riêng cho hội học sinh. Hắn nhập dấu vân tay lên cánh cửa, cửa lập tức mở ra. Bên trong Nhậm Nhiêm và Giai Kỳ đang trưng bày mấy tác phẩm nghệ thuật giá trị trên trời vừa rinh về từ buổi đấu giá, trong đó có một bức tranh làm hắn chú ý.
"Bức tranh đó là tác phẩm thứ 10 của Jackson?" Vương Minh nhìn chằm chằm bức tranh hỏi.
"Đúng là hội trưởng hội học sinh của chúng ta, thật là có mắt nhìn. Cái này không phải có tiền là mua được đâu."
Vương Minh không quan tâm đến nghệ thuật lắm: "Hứa Quý Hy đâu?"
"Đang chơi phi tiêu phía bên kia."
Hứa Quý Hy đang đứng hướng mắt tập trung vào hồng tâm, ngay lập tức cây tiêu trên tay anh đã nằm chiễm chệ tại đó.
"Tới rồi sao?" Anh phát hiện ra Vương Minh, không quay đầu lại mà vẫn đứng ngắm cây phi tiêu tiếp theo.
"Ừ" Vương Minh trả lời anh rồi ngồi xuống ghế sofa.
"Bọn người Nhậm Nhiêm vừa đấu giá bức tranh thứ 10 của Jackson đó, cậu thấy chưa?"
"Thấy rồi. Người con trai trong tranh đẹp thật."
Vương Minh cười nhạt: "Tôi còn tưởng cậu sẽ nói nó vớ vẩn như mấy lần trước."
Hứa Quý Hy ném tiếp cây tiêu trên tay vào hồng tâm, sau đó
ngồi xuống đối mặt với Vương Minh, anh với tay lấy ly cocktail ở trên bàn uống một ngụm rồi đột nhiên nói: "Jackson đã qua đời từ thế kỷ trước tác phẩm thứ 10 đó chính là em trai... cũng chính là người tình của ông ấy."
"Vốn dĩ chuyện tình đồng tính lúc đó đã là ngang trái vậy mà người ông ta yêu lại còn là em trai mình, cuối cùng người dân bắt cả hai ra hành hình vì cho rằng họ đã làm trái với luân thường đạo lý của trời đất. Trên đường chạy trốn vì Jackson bị thương nên cả hai không thể tiếp tục chạy được nữa, người em trai đó đã mạo hiểm dùng thân mình làm mồi nhử, kết quả..."
"Kết quả người em trai bị thiêu sống, bức tranh thứ 10 là hình ảnh mà người em trai đó đang ở trên giàn thiêu dùng ánh mắt bi thương nhìn ông. Không biết Jackson đã dùng tâm trạng gì để hoạ lại khung cảnh bi thương đến tráng lệ đó, chỉ biết sau khi hoàn thành nó ông còn chưa kịp đặt tên thì đã treo cổ tự tử rồi. Sau này tác phẩm đó được gọi là bức tranh thứ 10 nằm trong số 10 tác phẩm chưa được đặt tên của ông, cũng là bức tranh cuối cùng trong cuộc đời của Jackson. Điều đặc biệt là 10 bức tranh đó đều vẽ cùng một người..."
Vương Minh nhìn qua bức tranh đã được bọn người Nhậm Nhiêm treo trên tường.
"Nghe bi kịch nhỉ? Tôi đột nhiên thấy người được vẽ trong tranh rất giống một người." Vương Minh trầm lặng nói.
"Giống Phương Lâm." Hứa Quý Hy tiếp lời.
Bầu không khí tự dưng lại im lặng.
"Còn cậu thì sao?" Vương Minh như có như không hỏi.
"Tôi cái gì?"
"Sao cậu chia tay Phương Lâm? Chuyện yêu đương đồng tính thậm chí kết hôn ở thời đại chúng ta bây giờ vô cùng thoáng, ba của cậu còn ủng hộ chuyện đó mà, dù gì nhà họ Phương cũng chỉ có mỗi Phương Lâm được nuông chiều nhất, bây giờ lại còn là con trai thứ hai của lão già nhà tôi. Phương Lâm đối với ba cậu không phải là một phi vụ bạc tỷ hay sao?"
Đương nhiên là lý do chia tay không phải vì gia đình hay xã hội phản đối. Ngược lại ba của Hứa Quý Hy nghe nói anh chia tay Phương Lâm còn vô cùng tức giận, nói anh bất tài ngay cả một mối quan hệ đơn giản còn không giữ nổi.
"Trước giờ cậu không tò tới chuyện của người khác mà, sao cậu lại hỏi tôi?"
"Tôi thấy thú vị với lại chuyện này đâu phải là chuyện của người khác, nó có liên quan đến em trai tôi mà." Chẳng hiểu sao giọng nói của Vương Minh lại đắc ý và hiếu thắng đến lạ thường. Cứ như hắn đang muốn khẳng định với Hứa Quý Hy một điều gì đó.
"Vậy thì cậu đi hỏi em trai cậu đi, tôi không muốn trả lời. Còn nữa, tôi vừa phân em trai cậu vào khu F đấy."
"Ồ." Vương Minh cười, hắn suy nghĩ gì đó một hồi rồi đột nhiên đứng dậy.
"Mới tới đã đi rồi?" Giai Kỳ và Nhậm Nhiêm thấy Vương Minh rời đi thì hỏi.
"Đi xem học sinh khu F dọn dẹp hồ bơi xong chưa."
***
Phương Lâm nhìn hồ bơi rộng lớn trước mặt, không biết vô tình hay hữu ý mà trên mặt hồ chỉ toàn rác là rác. Đã vậy còn là cùng một loại rác.
"Nhóc con đang dọn dẹp hồ bơi hả?"
Phương Lâm phiền đến mức không cần phải quay lại, vừa nghe cái giọng châm biếm đó cậu đã biết là kẻ nào đến.
Vương Minh bước tới gần Phương Lâm hắn "chậc" lưỡi một tiếng: "Nhiều rác ghê ta, không biết tên nào vô ý vậy nhi? Em dọn dẹp một mình sao? Có cần tôi giúp không?"
Phương Lâm vừa lau cửa kính xong, cậu đã hết hơi cãi nhau với hắn, cậu im lặng cầm dụng cụ bắt đầu dọn dẹp.
"Này, nếu em rút hết nước bây giờ thì hệ thống nước sẽ bị nghẹt. Tốt nhất là em vớt hết rác lên hết đi." Vương Minh thấy cậu đang định ấn vào nút xả nước thì thân thiện nhắc nhở.
"Nực cười, hệ thống nước của Vương Khai mà lại không tự biết chọn lọc nên hút nước hay hút rác hả?"
"Đương nhiên không. Tôi dùng kinh nghiệm ba năm làm hội trưởng hội học sinh của cái trường này nhắc nhở em đấy."
Vương Minh chậm rãi nói từng chữ: "Tôi đang yêu cầu em tôn trọng vật tư của trường, có được không?"
Phương Lâm im lặng,trong đầu lặp đi lặp lại hai chữ: TÔI NHỊN!
Gần 30 phút trôi qua cuối cùng hồ bơi cũng đã vơi bớt rác, Phương Lâm vớt hết đống rác kia lên đã muốn kiệt sức vậy mà tên anh trai kiêm hội trưởng hội học sinh lấy danh nghĩa đến kiểm tra lại thản nhiên đứng đó ung dung nhìn cậu.
"Được rồi đó, giờ em rút nước rồi lau dọn đi." Hắn nói như ra lệnh.
Phương Lâm đã mệt đến nhũn người rồi, cuối cùng cậu không thể nhìn được nữa.
"Này anh hội trưởng, việc này không phải là phải đến ba, bốn người làm hả? Sao giờ chỉ có một mình tôi?" Cậu tức giận buộc miệng hỏi.
"Cái này em phải đi hỏi đội phân công lao động, sao lại hỏi tôi?" Vương Minh thản nhiên trả lời: "Nếu em mệt thì cầu xin tôi giúp đi có lẽ tôi..."
"Anh im đi!"
Phương Lâm tính đi bật hệ thống rút nước nhưng sàn nhà rất trơn làm chân cậu bị trượt. Khoảnh khắc cậu sắp rớt xuống mặt nước thì bàn tay của Vương Minh đã sớm giữ lấy cậu, kéo cậu vào lòng mình. Phương Lâm được một phen hoảng hồn, phía sau cậu vẫn là hồ bơi khiến cậu cảm thấy rất sợ hãi, cậu không muốn bị tơi xuống nước, dưới đó lạnh lắm, cậu ghét lạnh...
Cứ như vậy Phương Lâm chủ động sáp lại gần lồng ngực Vương Minh, tuy cậu ghét Vương Minh nhưng cậu thừa thừa nhận là ở trong vòng tay của hắn rất ấm áp, vô cùng ấm áp, so với mặt nước lạnh lẽo kia thì tốt hơn nhiều, trên người hắn lại còn có mùi của gỗ bách tùng xen chút hương vị của bạc hà sau mưa, rất... thơm...
"Nếu tôi buông tay thì em sẽ rơi xuống dưới đó. Cầu xin tôi đừng buông tay đi."
Nhịp tim của Phương Lâm đang đập mạnh thì bị câu nói kia của Vương Minh làm cho dừng hẳn.
Phương Lâm da mặt mỏng, cậu lại bị câu nói này của hắn chạm tới lòng tự trọng, cậu thoát khỏi mê mang lập tức nói:
"Tôi sẽ không!"
"Em thật sự không? Sao sát tôi gần vậy?"
Phương Lâm chột dạ lùi lại, kiên quyết nói: "Tôi có chết cũng không cầu xin anh."
"Được..."
Đột nhiên Phương Lâm nhận thấy cơ thể mình đang rơi, hơi ấm cũng dần rời khỏi cậu. Vào lúc Vương Minh buông tay cậu có chút hụt hẫng, có chút luyến tiếc còn có lo sợ. Không phải lo sợ vì sau khi hắn buông tay cậu sẽ rơi xuống mặt nước lạnh lẽo mà cậu lo sợ vì mình đang tham lam muốn được vòng tay đó bao bọc thêm nữa. Lần trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy...
Hứa Quý Hy đi đằng trước Phương Lâm cũng nhận ra cậu đang ở phía sau gọi mình, nhưng anh giả bộ như không nghe thấy, bước chân ngày càng nhanh. Phương Lâm vừa chạy theo sau vừa ấm ức nguyền rủa đôi chân dài của anh.
"A!" Hứa Quý Hy đột nhiên dừng lại khiến Phương Lâm không điều chỉnh được tốc độ, theo quán tính đập thẳng vào lưng anh.
"Có chuyện gì?" Hứa Quý Hy dùng đôi mắt thờ ơ nhìn cậu.
"Anh... rốt cuộc... rốt cuộc anh muốn gì? Tại sao anh lại... Phân em vào khu F..." Phương Lâm vừa nói vừa gấp gáp hít thở.
Mấy ngày qua cậu ở trong căn phòng chật chội đó với ba tên nhà giàu ngu ngốc khác gần như muốn phát điên lên rồi. Cái gì mà Vương Khai đề cao tinh thần tự lập, tự giác gì đó. Từ dọn dẹp mọi ngóc ngách trong trường, cho đến chăm sóc từng cành cây ngọn cỏ đều là do học sinh của phân khu F làm! Trong phòng của cậu còn không có máy giặt, Phương thiếu gia từ nhỏ đến lớn mười đầu ngón tay đều không dính xuân thuỷ đừng nói đến giặt đồ như thế nào, ngay cả bọt xà phồng của bột giặt cậu còn chưa từng đụng qua, đồ dơ của cậu đã chất đống rồi, thêm nữa là mấy tên cùng phòng vừa ồn ào vừa ở dơ, cả cái phòng chỉ có mấy ngày đã ngập tràn trong rác.
"Thế nào? Chịu không nổi?"
"Đương nhiên là không nổi... Anh muốn sử dụng quyền hành để trả thù em..."
"Tôi dùng quyền hành?"
"Em... em còn chưa làm bài kiểm tra đầu vào... Em..."
"Bạn học Phương, em chắc rằng với năng lực đó của em, nếu làm bài kiểm tra đầu vào thì em sẽ không phải ở khu F?"
"Em..."
"Bài kiểm tra của Vương Khai em đã từng nghe qua chưa? Tôi nghĩ rằng nếu cho em làm thì cái duy nhất em ghi đúng trên tờ giấy kiểm tra chỉ là cái tên em thôi, Phương Lâm." Hứa Quý Hy lạnh lùng nói.
Phương Lâm tức nhưng cậu không cãi được, trước giờ cậu được nuông chiều, cậu có mọi thứ mà cậu muốn. Họ gọi cậu là đứa trẻ được sinh ra ở vạch đích, đương nhiên không phải đứa trẻ giàu có nào cũng như cậu, có những kẻ giống như Vương Minh, giống như Hứa Quý Hy đã sớm nhận ra đường đua của riêng mình, đường đua của những người thừa kế còn khốc liệt hơn người gấp trắm lần. Nhưng Phương Lâm thì khác, mẹ cậu không hy vọng cậu là một đứa trẻ xuất chúng, bà không có thời gian bên cậu, hầu hết thời gian của bà là dành để kiếm tiền nên bà rất xót con trai mình, bà muốn dùng số tiền đó để cho cậu mọi thứ cậu muốn, biến cậu thành một hoàng tử. Vì vậy nên mấy ngày nay bị đày đoạ làm dân thường Phương Lâm đã gần như phát điên, vốn định oanh oanh liệt liệt đứng trước mặt Hứa Quý Hy nói chuyện thẳng thắng, nào ngờ bây giờ cậu lại trở thành một kẻ ngốc.
Hứa Quý Hy định xoay mặt đi thì Phương Lâm đã kịp thời nắm lấy vạt áo anh, giống như hồi bé cậu cũng thường xuyên nắm lấy anh như vậy.
"Hứa Quý Hy..." Cậu cúi đầu xuống, nhỏ giọng gọi anh, nghe giọng điệu vô cùng tủi thân.
"Chuyện gì?"
"Anh ghét em lắm sao?"
Hứa Quý Hy vẫn xoay lưng lại với cậu, câu hỏi đó anh cũng không có ý định trả lời.
"Lần đó sau khi anh bỏ đi em đã rất buồn... Em đã uống rất nhiều rượu, đó lần đầu tiên em uống rượu. Em đã uống rượu đó... Anh... anh không biết em đã trải qua những gì đâu... em đã..." Ngôn ngữ của cậu khi đứng trước Hứa Quý Hy đều loạn hết cả lên.
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe câu chuyện trẻ con đó của em." Hứa Quy Hy lạnh lùng tháo bàn tay nhỏ đang níu lấy áo anh ra: "Lần sau không có chuyện gì thì đừng tìm tôi, trường không có quy định hội phó hội học sinh phải đi giải đáp những thắc mắc vớ vẩn của một học sinh khu F."
Nói rồi Hứa Quý Hy trực tiếp rời đi. Phương Lâm nhìn theo bóng lưng của Hứa Quý Hy, cậu nghẹn lại. Phải rồi, giải thích cái gì? Giải thích chuyện gì? Nói với anh ấy là cậu đã uống rất nhiều rượu sau đó còn lên giường với bạn thân của anh mà bây giờ hắn là anh trai cậu sao?
Ấu trĩ...
"Sao thế? Trước mặt người cũ bộ em mang kiêu ngạo gói cải thảo ăn hết rồi?"
Giọng nói chế giễu của ai đó là Phương Lâm giật mình.
"Vương Minh?"
Vương Minh không biết từ lúc nào lại xuất hiện.
"Em sao vậy? Muốn khóc?"
Phương Lâm đang vô cùng không vui, cậu tức giận:
"Tôi đã nói là đừng bắt chuyện với tôi."
"Hồi nãy Hứa Quý Hy cũng nói với em một câu tương tự, em rõ ràng là buồn đến phát khóc, tại sao bây giờ lại nói như vậy với tôi?"
"Giống như em, tôi cũng biết buồn mà." Giọng điệu của Vương Minh không hề buồn một chút nào mà nghe như gạ đấm thì đúng hơn.
"Thì sao? Tôi quan tâm chắc?" Phương Lâm không muốn nhiều lời với hắn liền nhanh chóng bỏ đi. Cậu không muốn tên mình lại xuất hiện trên diễn đàn trường thêm nữa.
Vương Minh nhìn Phương Lâm, ánh mắt hắn ẩn chứa điều gì vô cùng phức tạp.
"Lần đó em cũng khóc vì hắn sao? Tại sao tôi lại thấy khó chịu như vậy...?"
***
Vương Minh đi đến phòng giải trí dành riêng cho hội học sinh. Hắn nhập dấu vân tay lên cánh cửa, cửa lập tức mở ra. Bên trong Nhậm Nhiêm và Giai Kỳ đang trưng bày mấy tác phẩm nghệ thuật giá trị trên trời vừa rinh về từ buổi đấu giá, trong đó có một bức tranh làm hắn chú ý.
"Bức tranh đó là tác phẩm thứ 10 của Jackson?" Vương Minh nhìn chằm chằm bức tranh hỏi.
"Đúng là hội trưởng hội học sinh của chúng ta, thật là có mắt nhìn. Cái này không phải có tiền là mua được đâu."
Vương Minh không quan tâm đến nghệ thuật lắm: "Hứa Quý Hy đâu?"
"Đang chơi phi tiêu phía bên kia."
Hứa Quý Hy đang đứng hướng mắt tập trung vào hồng tâm, ngay lập tức cây tiêu trên tay anh đã nằm chiễm chệ tại đó.
"Tới rồi sao?" Anh phát hiện ra Vương Minh, không quay đầu lại mà vẫn đứng ngắm cây phi tiêu tiếp theo.
"Ừ" Vương Minh trả lời anh rồi ngồi xuống ghế sofa.
"Bọn người Nhậm Nhiêm vừa đấu giá bức tranh thứ 10 của Jackson đó, cậu thấy chưa?"
"Thấy rồi. Người con trai trong tranh đẹp thật."
Vương Minh cười nhạt: "Tôi còn tưởng cậu sẽ nói nó vớ vẩn như mấy lần trước."
Hứa Quý Hy ném tiếp cây tiêu trên tay vào hồng tâm, sau đó
ngồi xuống đối mặt với Vương Minh, anh với tay lấy ly cocktail ở trên bàn uống một ngụm rồi đột nhiên nói: "Jackson đã qua đời từ thế kỷ trước tác phẩm thứ 10 đó chính là em trai... cũng chính là người tình của ông ấy."
"Vốn dĩ chuyện tình đồng tính lúc đó đã là ngang trái vậy mà người ông ta yêu lại còn là em trai mình, cuối cùng người dân bắt cả hai ra hành hình vì cho rằng họ đã làm trái với luân thường đạo lý của trời đất. Trên đường chạy trốn vì Jackson bị thương nên cả hai không thể tiếp tục chạy được nữa, người em trai đó đã mạo hiểm dùng thân mình làm mồi nhử, kết quả..."
"Kết quả người em trai bị thiêu sống, bức tranh thứ 10 là hình ảnh mà người em trai đó đang ở trên giàn thiêu dùng ánh mắt bi thương nhìn ông. Không biết Jackson đã dùng tâm trạng gì để hoạ lại khung cảnh bi thương đến tráng lệ đó, chỉ biết sau khi hoàn thành nó ông còn chưa kịp đặt tên thì đã treo cổ tự tử rồi. Sau này tác phẩm đó được gọi là bức tranh thứ 10 nằm trong số 10 tác phẩm chưa được đặt tên của ông, cũng là bức tranh cuối cùng trong cuộc đời của Jackson. Điều đặc biệt là 10 bức tranh đó đều vẽ cùng một người..."
Vương Minh nhìn qua bức tranh đã được bọn người Nhậm Nhiêm treo trên tường.
"Nghe bi kịch nhỉ? Tôi đột nhiên thấy người được vẽ trong tranh rất giống một người." Vương Minh trầm lặng nói.
"Giống Phương Lâm." Hứa Quý Hy tiếp lời.
Bầu không khí tự dưng lại im lặng.
"Còn cậu thì sao?" Vương Minh như có như không hỏi.
"Tôi cái gì?"
"Sao cậu chia tay Phương Lâm? Chuyện yêu đương đồng tính thậm chí kết hôn ở thời đại chúng ta bây giờ vô cùng thoáng, ba của cậu còn ủng hộ chuyện đó mà, dù gì nhà họ Phương cũng chỉ có mỗi Phương Lâm được nuông chiều nhất, bây giờ lại còn là con trai thứ hai của lão già nhà tôi. Phương Lâm đối với ba cậu không phải là một phi vụ bạc tỷ hay sao?"
Đương nhiên là lý do chia tay không phải vì gia đình hay xã hội phản đối. Ngược lại ba của Hứa Quý Hy nghe nói anh chia tay Phương Lâm còn vô cùng tức giận, nói anh bất tài ngay cả một mối quan hệ đơn giản còn không giữ nổi.
"Trước giờ cậu không tò tới chuyện của người khác mà, sao cậu lại hỏi tôi?"
"Tôi thấy thú vị với lại chuyện này đâu phải là chuyện của người khác, nó có liên quan đến em trai tôi mà." Chẳng hiểu sao giọng nói của Vương Minh lại đắc ý và hiếu thắng đến lạ thường. Cứ như hắn đang muốn khẳng định với Hứa Quý Hy một điều gì đó.
"Vậy thì cậu đi hỏi em trai cậu đi, tôi không muốn trả lời. Còn nữa, tôi vừa phân em trai cậu vào khu F đấy."
"Ồ." Vương Minh cười, hắn suy nghĩ gì đó một hồi rồi đột nhiên đứng dậy.
"Mới tới đã đi rồi?" Giai Kỳ và Nhậm Nhiêm thấy Vương Minh rời đi thì hỏi.
"Đi xem học sinh khu F dọn dẹp hồ bơi xong chưa."
***
Phương Lâm nhìn hồ bơi rộng lớn trước mặt, không biết vô tình hay hữu ý mà trên mặt hồ chỉ toàn rác là rác. Đã vậy còn là cùng một loại rác.
"Nhóc con đang dọn dẹp hồ bơi hả?"
Phương Lâm phiền đến mức không cần phải quay lại, vừa nghe cái giọng châm biếm đó cậu đã biết là kẻ nào đến.
Vương Minh bước tới gần Phương Lâm hắn "chậc" lưỡi một tiếng: "Nhiều rác ghê ta, không biết tên nào vô ý vậy nhi? Em dọn dẹp một mình sao? Có cần tôi giúp không?"
Phương Lâm vừa lau cửa kính xong, cậu đã hết hơi cãi nhau với hắn, cậu im lặng cầm dụng cụ bắt đầu dọn dẹp.
"Này, nếu em rút hết nước bây giờ thì hệ thống nước sẽ bị nghẹt. Tốt nhất là em vớt hết rác lên hết đi." Vương Minh thấy cậu đang định ấn vào nút xả nước thì thân thiện nhắc nhở.
"Nực cười, hệ thống nước của Vương Khai mà lại không tự biết chọn lọc nên hút nước hay hút rác hả?"
"Đương nhiên không. Tôi dùng kinh nghiệm ba năm làm hội trưởng hội học sinh của cái trường này nhắc nhở em đấy."
Vương Minh chậm rãi nói từng chữ: "Tôi đang yêu cầu em tôn trọng vật tư của trường, có được không?"
Phương Lâm im lặng,trong đầu lặp đi lặp lại hai chữ: TÔI NHỊN!
Gần 30 phút trôi qua cuối cùng hồ bơi cũng đã vơi bớt rác, Phương Lâm vớt hết đống rác kia lên đã muốn kiệt sức vậy mà tên anh trai kiêm hội trưởng hội học sinh lấy danh nghĩa đến kiểm tra lại thản nhiên đứng đó ung dung nhìn cậu.
"Được rồi đó, giờ em rút nước rồi lau dọn đi." Hắn nói như ra lệnh.
Phương Lâm đã mệt đến nhũn người rồi, cuối cùng cậu không thể nhìn được nữa.
"Này anh hội trưởng, việc này không phải là phải đến ba, bốn người làm hả? Sao giờ chỉ có một mình tôi?" Cậu tức giận buộc miệng hỏi.
"Cái này em phải đi hỏi đội phân công lao động, sao lại hỏi tôi?" Vương Minh thản nhiên trả lời: "Nếu em mệt thì cầu xin tôi giúp đi có lẽ tôi..."
"Anh im đi!"
Phương Lâm tính đi bật hệ thống rút nước nhưng sàn nhà rất trơn làm chân cậu bị trượt. Khoảnh khắc cậu sắp rớt xuống mặt nước thì bàn tay của Vương Minh đã sớm giữ lấy cậu, kéo cậu vào lòng mình. Phương Lâm được một phen hoảng hồn, phía sau cậu vẫn là hồ bơi khiến cậu cảm thấy rất sợ hãi, cậu không muốn bị tơi xuống nước, dưới đó lạnh lắm, cậu ghét lạnh...
Cứ như vậy Phương Lâm chủ động sáp lại gần lồng ngực Vương Minh, tuy cậu ghét Vương Minh nhưng cậu thừa thừa nhận là ở trong vòng tay của hắn rất ấm áp, vô cùng ấm áp, so với mặt nước lạnh lẽo kia thì tốt hơn nhiều, trên người hắn lại còn có mùi của gỗ bách tùng xen chút hương vị của bạc hà sau mưa, rất... thơm...
"Nếu tôi buông tay thì em sẽ rơi xuống dưới đó. Cầu xin tôi đừng buông tay đi."
Nhịp tim của Phương Lâm đang đập mạnh thì bị câu nói kia của Vương Minh làm cho dừng hẳn.
Phương Lâm da mặt mỏng, cậu lại bị câu nói này của hắn chạm tới lòng tự trọng, cậu thoát khỏi mê mang lập tức nói:
"Tôi sẽ không!"
"Em thật sự không? Sao sát tôi gần vậy?"
Phương Lâm chột dạ lùi lại, kiên quyết nói: "Tôi có chết cũng không cầu xin anh."
"Được..."
Đột nhiên Phương Lâm nhận thấy cơ thể mình đang rơi, hơi ấm cũng dần rời khỏi cậu. Vào lúc Vương Minh buông tay cậu có chút hụt hẫng, có chút luyến tiếc còn có lo sợ. Không phải lo sợ vì sau khi hắn buông tay cậu sẽ rơi xuống mặt nước lạnh lẽo mà cậu lo sợ vì mình đang tham lam muốn được vòng tay đó bao bọc thêm nữa. Lần trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy...
Nhận xét về Tình Nhân Là Em Trai Tôi