Chương 2: Hai Phía Chân Trời
Los Angeles, California, Mỹ
Một trong những thành phố đẹp nhất nước Mỹ, với khung cảnh tuyệt đẹp cùng với những bãi biển mê hồn. Nơi đây là một trong những địa điểm thích hợp để các vị công tử, tiểu thư tha hồ ăn chơi, mua sắm những món đồ xa xỉ cùng lối sống tự do, phóng khoáng đậm chất Tây.
Trong một quán bar ầm ĩ - nơi tụ họp của các tay chơi hàng đầu thành phố, mấy cô gái đua nhau diện đồ thật sexy nhảy điên cuồng (có lẽ do tác dụng của thuốc), còn phía bên kia là hình ảnh âu yếm của các cặp tình nhân môi thì hôn mãnh liệt nhưng tay thì lại sờ soạng khắp người đối phương nhìn mà phát ớn. Và nổi bật nhất trong quầy bar đó là một người đàn ông với gương mặt hoàn mỹ, làn da trắng sứ, từng đường nét trên gương mặt ấy thật tỉ mỉ, khéo léo hoàn hảo như một pho tượng đã được chạm khắc tinh xảo. Đôi mắt lạnh lẽo có thể làm đóng băng người đối diện nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi buồn sâu thẳm. Trên tai đeo một chiếc khuyên bạc hình thánh giá, ở giữa có một viên ngọc nhỏ. Dựa vào thần thái của người đó thì không khó để nhận ra viên ngọc lấp lánh ấy là kim cương. Trên tay cầm nhâm nhi 1 ly whisky. Chiếc áo sơ mi bỏ lửng 2 cúc đầu càng làm tăng vẻ quyến rũ.
Cả người tỏa ra một luồng khí lạnh. Toát ra một vẻ kiêu sa, độc tài nhưng lại đẹp và cuốn hút đến mê hồn...
Cửa quán bar mở ra, xuất hiện một cô gái với lớp phấn dày trên mặt, trang phục cũng vào loại mát mẻ, người đàn ông ra hiệu cho cô gái tiến về phía mình rồi nhếch môi đặt lên môi cô gái một nụ hôn nồng cháy. Xong xuôi, anh ném cho cô ta một xấp tiền đô, khóe môi nhếch lên thể hiện sự khinh bỉ rồi bước ra khỏi bar bỏ mặc cô gái phía sau đang cúi xuống lượm nhặt những đồng tiền dơ bẩn.
--------------------------------------------------
Như thường lệ, Trịnh Hạo Thiên trở về khách sạn vào lúc tối muộn. Ánh sáng của đêm trăng Los Angeles chiếu rọi qua cửa kính vào phòng của anh. Đôi môi mỏng nhấp ngụm rượu chát đắng vào cổ họng. Không biết anh đã như thế này bao lâu, nhưng cứ đêm đến, anh lại yêu thích hành động này.
Tiếng bước chân từ cánh cửa bước vào. Đó là Đặng Siêu, trợ lý đắc lực của anh
- Thưa giám đốc, chuyện ở New York đã giải quyết xong!
Khẽ gật đầu nhẹ, anh lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm. Trên tầng 28, tầng cao nhất của khách sạn The Palm, ánh trăng vẫn mờ ảo nhẹ nhàng văng vẳng đâu đó là sự tĩnh mịch đến rợn người. Đã quá 23 giờ đêm, nhưng mọi vật ở Los Angeles vẫn chuyển động nhịp nhàng, khác xa tâm tình hỗn độn của anh hiện tại.
- Cậu đặt vé về thành phố S vào tuần tới cho tôi.
- Vâng!
Đặng Siêu hơi bất ngờ. Đã hơn mười năm rồi, anh không về thành phố S. Lần này trở về, có phải vì muốn tìm lại cô gái đó ?
- Cậu ra ngoài được rồi.
- Vâng! Thưa giám đốc! - Đặng Siêu lùi bước, khẽ đóng cánh cửa phòng lại.
Đúng! Thật sự đã hơn 10 năm rồi kể từ cái ngày kinh khủng đó, anh chưa từng đặt chân về lại thành phố S. Không phải vì muốn trốn tránh, mà vì anh không thể quên đi cái kí ức đau buồn đó. Cái kí ức đã khiến ba anh phải nằm trên giường bệnh bao năm nay, cái kí ức đã phá tan hạnh phúc gia đình anh....Mặc dù đã cố để quên nhưng anh càng cố thì nó lại càng hiện hữu trước mắt...lớn lần lớn dần giằng xé và bóp nghẹt trái tim anh...
------------------------------------------------------
..... Hơn 10 năm trước.....
Một cậu thiếu niên khoảng chừng 13 tuổi vừa trở về nhà sau ca học buổi sáng. "Ui Cha! Chiều nay được nghỉ nên chắc sẽ được mẹ cho đi chơi đây..." Vừa đi cậu vừa nghĩ thầm....
- Rốt cuộc thì anh và con nghiệt chủng đó đã làm gì với nhau hả? Thì ra anh giấu tôi suốt bao năm qua, âm thầm lo lắng cho cô ta à? Tôi nói cho anh biết. Chừng nào Trương Nhã Hạnh tôi còn sống trên đời này, tôi sẽ không tha cho người đàn bà đó đâu...- Phu nhân Nhã hạnh ấm ức
- Bà có thôi ngay đi không? Phải! Tôi vẫn còn vương vấn cô ấy, nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Tôi kết hôn với bà, tôi vun vén cho cái nhà này đến giờ còn chưa đủ hay sao?
- Đúng rồi! Kết hôn với tôi chỉ là hình thức thôi. Kể cả thằng con trai của ông ông cũng không thèm quan tâm cơ mà. Trong mắt ông chỉ có con Hồ ly tinh đó thôi. Đi đi, đi mà lo cho nhân tình An Ngưng của ông đi..
- Vậy từng ấy năm qua bà coi tôi là cái gì? - Trịnh Hùng tức giận
- Một người đàn ông vô sỉ...
- Bà....- Dứt lời Trịnh Hùng vội giơ tay lên định đánh
- Thôi đủ rồi... Sự chú ý của hai người đều dồn vào cậu thiếu niên 14 tuổi kia. Cậu từ từ đi vào đối diện với ba mình..
- Ba không phải biện minh gì nữa. Đã nhiều lần, à không, rất nhiều lần con thấy ba nhìn ảnh của người phụ nữ tên An Ngưng đó mà lưu luyến mãi không rời...con rất ghét ba...
- Hạo Thiên à! Không phải như con nghĩ đâu... - Trịnh Hùng liền biện minh
- Con không muốn nghe gì cả. AAAAAA ..... - Hạo Thiên lấy hai tay che tai của mình
Từ đó, cậu thật sự đã hận ba mình. Từ một cậu bé ham chơi, nghịch ngợm, Hạo Thiên sống khép mình hơn. Rồi dần dần, cậu tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc lạnh lùng để chống lại sự nghiêm khắc của ba.
Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 14 của cậu, cậu cãi nhau với ba rồi chạy ra khỏi nhà. Trong đầu cậu lúc đó chỉ có chạy...chạy...và chạy. Cậu cảm thấy mọi vật xung quanh mình dường như đang mờ dần...mờ dần...rồi cậu ngã xuống.
Lúc tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ở trong một căn nhà nhỏ, mọi vật trong căn nhà thật đơn sơ nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy ấm áp lạ thường khác xa so với những thứ xa xỉ trong căn nhà của cậu. Cánh cửa chợt mở ra, một cô bé dễ thương với hai má lúm xinh xắn bước vào. Chính cô bé ấy đã mang lại cho cậu sự ấm áp trong suốt những tháng ngày cô đơn. Mọi người thường gọi cô bé ấy là Ân Ân và cô bé ấy cũng đã gọi cậu bằng cái tên thật dễ thương:Thiên Thiên.
Kể từ đó, ngày nào Thiên Thiên cũng chạy đến chơi với Ân Ân. Giữa hai người nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt. Lúc đầu, Ân Ân như một tia sáng, một tia sáng lóe lên trong cuộc sống đầy tẻ nhạt của Thiên. Rồi dần dần tia sáng ấy đã biến thành ngọn lửa, ngọn lửa của tình yêu thương. Nó sưởi ấm trái tim của Thiên, nó giúp Thiên sống thật với đúng con người mình và nó đã chiếm trọn lấy trái tim của Thiên bây giờ và mãi mãi.
Và rồi, chuyện gì đến thì nó cũng sẽ đến. Thiên bị gia đình ép sang Mỹ định cư. Và từ đó, cậu không thể liên lạc với Ân Ân được nữa....
------------------------------------------
Màn đêm tĩnh mịch lại một lần nữa bao trùm lấy căn phòng. Trong khoảnh khắc này, người đàn ông này đang cảm thấy cô đơn nhất. Suốt 13 năm qua, chưa khi nào anh có được một giấc ngủ bình yên. Nỗi nhớ thương cứ ngày đêm cào xé trong tâm can làm trái tim anh quặn thắt lại. Trên thương trường khốc liệt, người đàn ông ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, khó đoán, bình thản đưa ra quyết định một cách dứt khoát và ngang tàn khiến vạn người nể phục. Thế nhưng, anh vẫn không thể quên được người con gái năm xưa, người con gái đã khiến trái tim anh rung động một lần và mãi mãi về sau.
Trong màn đêm của thành phố Los Angeles hoa lệ, có một vị độc tài đang ngồi uống rượu một mình trong khách sạn xa hoa. Miệng vẫn không ngừng gọi tên người con gái của đời mình...
- Ân Ân! Giờ em đang ở đâu?
Một trong những thành phố đẹp nhất nước Mỹ, với khung cảnh tuyệt đẹp cùng với những bãi biển mê hồn. Nơi đây là một trong những địa điểm thích hợp để các vị công tử, tiểu thư tha hồ ăn chơi, mua sắm những món đồ xa xỉ cùng lối sống tự do, phóng khoáng đậm chất Tây.
Trong một quán bar ầm ĩ - nơi tụ họp của các tay chơi hàng đầu thành phố, mấy cô gái đua nhau diện đồ thật sexy nhảy điên cuồng (có lẽ do tác dụng của thuốc), còn phía bên kia là hình ảnh âu yếm của các cặp tình nhân môi thì hôn mãnh liệt nhưng tay thì lại sờ soạng khắp người đối phương nhìn mà phát ớn. Và nổi bật nhất trong quầy bar đó là một người đàn ông với gương mặt hoàn mỹ, làn da trắng sứ, từng đường nét trên gương mặt ấy thật tỉ mỉ, khéo léo hoàn hảo như một pho tượng đã được chạm khắc tinh xảo. Đôi mắt lạnh lẽo có thể làm đóng băng người đối diện nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi buồn sâu thẳm. Trên tai đeo một chiếc khuyên bạc hình thánh giá, ở giữa có một viên ngọc nhỏ. Dựa vào thần thái của người đó thì không khó để nhận ra viên ngọc lấp lánh ấy là kim cương. Trên tay cầm nhâm nhi 1 ly whisky. Chiếc áo sơ mi bỏ lửng 2 cúc đầu càng làm tăng vẻ quyến rũ.
Cả người tỏa ra một luồng khí lạnh. Toát ra một vẻ kiêu sa, độc tài nhưng lại đẹp và cuốn hút đến mê hồn...
Cửa quán bar mở ra, xuất hiện một cô gái với lớp phấn dày trên mặt, trang phục cũng vào loại mát mẻ, người đàn ông ra hiệu cho cô gái tiến về phía mình rồi nhếch môi đặt lên môi cô gái một nụ hôn nồng cháy. Xong xuôi, anh ném cho cô ta một xấp tiền đô, khóe môi nhếch lên thể hiện sự khinh bỉ rồi bước ra khỏi bar bỏ mặc cô gái phía sau đang cúi xuống lượm nhặt những đồng tiền dơ bẩn.
--------------------------------------------------
Như thường lệ, Trịnh Hạo Thiên trở về khách sạn vào lúc tối muộn. Ánh sáng của đêm trăng Los Angeles chiếu rọi qua cửa kính vào phòng của anh. Đôi môi mỏng nhấp ngụm rượu chát đắng vào cổ họng. Không biết anh đã như thế này bao lâu, nhưng cứ đêm đến, anh lại yêu thích hành động này.
Tiếng bước chân từ cánh cửa bước vào. Đó là Đặng Siêu, trợ lý đắc lực của anh
- Thưa giám đốc, chuyện ở New York đã giải quyết xong!
Khẽ gật đầu nhẹ, anh lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm. Trên tầng 28, tầng cao nhất của khách sạn The Palm, ánh trăng vẫn mờ ảo nhẹ nhàng văng vẳng đâu đó là sự tĩnh mịch đến rợn người. Đã quá 23 giờ đêm, nhưng mọi vật ở Los Angeles vẫn chuyển động nhịp nhàng, khác xa tâm tình hỗn độn của anh hiện tại.
- Cậu đặt vé về thành phố S vào tuần tới cho tôi.
- Vâng!
Đặng Siêu hơi bất ngờ. Đã hơn mười năm rồi, anh không về thành phố S. Lần này trở về, có phải vì muốn tìm lại cô gái đó ?
- Cậu ra ngoài được rồi.
- Vâng! Thưa giám đốc! - Đặng Siêu lùi bước, khẽ đóng cánh cửa phòng lại.
Đúng! Thật sự đã hơn 10 năm rồi kể từ cái ngày kinh khủng đó, anh chưa từng đặt chân về lại thành phố S. Không phải vì muốn trốn tránh, mà vì anh không thể quên đi cái kí ức đau buồn đó. Cái kí ức đã khiến ba anh phải nằm trên giường bệnh bao năm nay, cái kí ức đã phá tan hạnh phúc gia đình anh....Mặc dù đã cố để quên nhưng anh càng cố thì nó lại càng hiện hữu trước mắt...lớn lần lớn dần giằng xé và bóp nghẹt trái tim anh...
------------------------------------------------------
..... Hơn 10 năm trước.....
Một cậu thiếu niên khoảng chừng 13 tuổi vừa trở về nhà sau ca học buổi sáng. "Ui Cha! Chiều nay được nghỉ nên chắc sẽ được mẹ cho đi chơi đây..." Vừa đi cậu vừa nghĩ thầm....
- Rốt cuộc thì anh và con nghiệt chủng đó đã làm gì với nhau hả? Thì ra anh giấu tôi suốt bao năm qua, âm thầm lo lắng cho cô ta à? Tôi nói cho anh biết. Chừng nào Trương Nhã Hạnh tôi còn sống trên đời này, tôi sẽ không tha cho người đàn bà đó đâu...- Phu nhân Nhã hạnh ấm ức
- Bà có thôi ngay đi không? Phải! Tôi vẫn còn vương vấn cô ấy, nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Tôi kết hôn với bà, tôi vun vén cho cái nhà này đến giờ còn chưa đủ hay sao?
- Đúng rồi! Kết hôn với tôi chỉ là hình thức thôi. Kể cả thằng con trai của ông ông cũng không thèm quan tâm cơ mà. Trong mắt ông chỉ có con Hồ ly tinh đó thôi. Đi đi, đi mà lo cho nhân tình An Ngưng của ông đi..
- Vậy từng ấy năm qua bà coi tôi là cái gì? - Trịnh Hùng tức giận
- Một người đàn ông vô sỉ...
- Bà....- Dứt lời Trịnh Hùng vội giơ tay lên định đánh
- Thôi đủ rồi... Sự chú ý của hai người đều dồn vào cậu thiếu niên 14 tuổi kia. Cậu từ từ đi vào đối diện với ba mình..
- Ba không phải biện minh gì nữa. Đã nhiều lần, à không, rất nhiều lần con thấy ba nhìn ảnh của người phụ nữ tên An Ngưng đó mà lưu luyến mãi không rời...con rất ghét ba...
- Hạo Thiên à! Không phải như con nghĩ đâu... - Trịnh Hùng liền biện minh
- Con không muốn nghe gì cả. AAAAAA ..... - Hạo Thiên lấy hai tay che tai của mình
Từ đó, cậu thật sự đã hận ba mình. Từ một cậu bé ham chơi, nghịch ngợm, Hạo Thiên sống khép mình hơn. Rồi dần dần, cậu tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc lạnh lùng để chống lại sự nghiêm khắc của ba.
Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 14 của cậu, cậu cãi nhau với ba rồi chạy ra khỏi nhà. Trong đầu cậu lúc đó chỉ có chạy...chạy...và chạy. Cậu cảm thấy mọi vật xung quanh mình dường như đang mờ dần...mờ dần...rồi cậu ngã xuống.
Lúc tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ở trong một căn nhà nhỏ, mọi vật trong căn nhà thật đơn sơ nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy ấm áp lạ thường khác xa so với những thứ xa xỉ trong căn nhà của cậu. Cánh cửa chợt mở ra, một cô bé dễ thương với hai má lúm xinh xắn bước vào. Chính cô bé ấy đã mang lại cho cậu sự ấm áp trong suốt những tháng ngày cô đơn. Mọi người thường gọi cô bé ấy là Ân Ân và cô bé ấy cũng đã gọi cậu bằng cái tên thật dễ thương:Thiên Thiên.
Kể từ đó, ngày nào Thiên Thiên cũng chạy đến chơi với Ân Ân. Giữa hai người nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt. Lúc đầu, Ân Ân như một tia sáng, một tia sáng lóe lên trong cuộc sống đầy tẻ nhạt của Thiên. Rồi dần dần tia sáng ấy đã biến thành ngọn lửa, ngọn lửa của tình yêu thương. Nó sưởi ấm trái tim của Thiên, nó giúp Thiên sống thật với đúng con người mình và nó đã chiếm trọn lấy trái tim của Thiên bây giờ và mãi mãi.
Và rồi, chuyện gì đến thì nó cũng sẽ đến. Thiên bị gia đình ép sang Mỹ định cư. Và từ đó, cậu không thể liên lạc với Ân Ân được nữa....
------------------------------------------
Màn đêm tĩnh mịch lại một lần nữa bao trùm lấy căn phòng. Trong khoảnh khắc này, người đàn ông này đang cảm thấy cô đơn nhất. Suốt 13 năm qua, chưa khi nào anh có được một giấc ngủ bình yên. Nỗi nhớ thương cứ ngày đêm cào xé trong tâm can làm trái tim anh quặn thắt lại. Trên thương trường khốc liệt, người đàn ông ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, khó đoán, bình thản đưa ra quyết định một cách dứt khoát và ngang tàn khiến vạn người nể phục. Thế nhưng, anh vẫn không thể quên được người con gái năm xưa, người con gái đã khiến trái tim anh rung động một lần và mãi mãi về sau.
Trong màn đêm của thành phố Los Angeles hoa lệ, có một vị độc tài đang ngồi uống rượu một mình trong khách sạn xa hoa. Miệng vẫn không ngừng gọi tên người con gái của đời mình...
- Ân Ân! Giờ em đang ở đâu?
Nhận xét về Mùa Oải Hương Năm Ấy...