Chương 6: Vết Sẹo
2019 Khánh lên Sài Gòn.
Khi cậu còn là sinh viên năm hai năm ba, cứ hễ ngày nào trống tiết, không lịch dạy kèm, cậu thường nằm ưỡn người trên cái lửng gỗ đến trưa chỉ để ăn hai bữa thôi... Bỗng nhiên chiếc điện thoại đời cũ reo lên, Khánh thoáng giật mình rồi lờ đờ với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. cậu định tắt máy rồi tiếp tục ngủ, lát sau tiêu cự dần ổn định, Khánh vội nhấc máy, là anh Hoàng, chủ cửa hàng ở nơi Khánh làm thêm.
"Alo, Khánh à... Đáng lẽ hôm nay đến lượt bé Hoa tăng ca, nhưng nó bị bệnh rồi, em đi thay nhé, đợt sau rồi hẳn nghĩ." Hoàng nói với giọng gấp gáp, bên ngoài còn vọng lại tiếng khách hàng.
Khánh uể oải đáp:
"Vâng! Em đến ngay."
Sáng sớm, bầy trời u ám và đầy gió, Khánh đạp chiếc xe có phần cũ kĩ trên đại độ, không bao lâu đã đến nơi, cậu cẩn thận dắt xe vào một chỗ nhỏ, chỉnh lại đồng phục gọn gàng rồi bước vào trong. Khách hôm nay đông hơn mọi khi, còn lắm trẻ con.
Cậu đứng lơ ngơ một lúc thì bị anh nhân viên làm cùng gọi giật lại.
"Khánh, đứng đó chi... Vào phụ anh này."
"À Vâng!"
Bát súp nóng hổi cùng rất nhiều món ăn ngon được diện lên bàn ăn, tuy nhiên những cô chiêu cậu ấm bé tí cứ chạy loăn xoăn thật sự chẳng quản nổi.
"Khánh, còn thiếu một bát súp nè em."
Cậu quay lại mang bát súp cuối cùng ra thì bồng nhiên bàn chân cảm thấy một lực cản, tuy không mạnh nhưng đủ để làm cậu chao đảo, Khánh trong phút chốc cảm thấy mình đang lơ lửng trong không trung, nước trong bát súp nghịch ngợm chẳng chịu nằm yên mà trào ra ngoài, chiếc bát bằng gốm sứ trên tay cậu vụt mất, rơi tự do xuống nền nhà vỡ vụng từng mãn sứ nhọt hoắc chỉa lên trên... Khánh mất đà mà ngã xuống, cứ ngỡ đã an toàn thì cảm giác tê tê rồi trở nên đau rát nhanh chóng truyền tới, cậu cắn răng chịu đựng, định đứng dậy thì một nữ nhân viên chạy đến.
"Máu, máu nhiều quá, ai đó lấy đồ sơ cứu đi!!!"
Một mảnh sứ đã ghim vào sau mang tai của Khánh, nước súp nóng hổi đã làm da có phần đỏ ửng.
Những người xung quanh ai cũng bàng hoàng, chỉ có cậu là ngơ ngát, tuy có đau nhưng ánh mắt vô tình lại dán lên hai đứa trẻ vênh váo sau lưng mình.
Một trong hai đứa nhóc lên tiếng:
"Thấy chưa, tao biết anh ấy làm mướng mà, ngã rồi."
Nói rồi chúng chạy đi mất, Khánh được đỡ dậy, da tai bỏng rát nhưng tinh thần thì bị bẻ cong một nữa.
Cậu được đưa vào trong ngồi xử lý vết thương, lát sau, một trong số phụ huynh của hai đứa trẻ líu ríu chạy lại xin lỗi cậu, còn gửi Khánh ít tiền coi như là đền bù. Khánh từ chối không nhận, còn ngập ngừng nói:
"Không sao, là do tôi sơ ý thôi."
Người phụ nữ kia ái ngại rồi quay đi mất.
Cô gái nhân viên làm cùng nhỏ hơn Khánh 1 tuổi, tên là Mai có chút bực dọc nói:
"Sao cậu không nhận, gặp tớ, tớ đã lấy rồi." Cô bĩu môi.
Khánh đáp:
"Thôi, tiền bạc gì... Cũng là ngoài da thôi, chảy chút xíu máu là hết ấy mà."
Mai biết Khánh đau nên không nói nữa, trời đã nhanh chóng về chiều, ánh nắng mặt trời chỉ còn sót lại trên con đường có phần tấp nập người qua lại, len lỏi vào đó là cái bóng lưng cô độc của cậu trên chiếc xe đạp, chầm chậm di chuyển về phía trước.
Khánh về tới con hẻm ở xóm trọ nghèo, cậu dắt bộ đi trong con đường nhỏ hẹp, một vài tán lá me chỉa ra ngoài hàng rào kèm theo vài trái me non, cậu nhón người, dang tay hái một trái me nhỏ, không ngần ngại mà bỏ vào miệng cắn một cái, chua chua chát chát, chát miệng nhưng không chát đời.
Dưới ngọn lửa bập bùng đêm tối, chỉ nghe được tiếng nổ lách tách của củi lửa, xen lẫn tiếng dế kêu ngoài cửa sổ... Dương im lặng nhìn cậu, chỉ còn đâu đây tiếng hơi thở phập phồng trong lòng ngực, Anh phần nào đồng cảm với cậu, vì bản thân cũng đã lăn lộn với cái thứ gọi là mưu sinh khi xa nhà, lâu lâu ba mẹ gửi lên thùng rau thịt, ấy vậy mà vui mừng lắm.
Khánh gối đầu lên bắp tay, ngồi ôm chân cứ thế mà ngủ thiếp đi, Dương bên cạnh cũng không nỡ đánh thức cậu dậy, anh nhẹ nhàng tiếng lại gần, giơ tay khẽ chạm vào vết sẹo, nhẵn bóng, hồng hồng. Trong lòng có chút khó tả.
Được hôm ngủ ngon, Khánh đánh một giấc tới tận sáng... Vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm gọn trên chiếc giường gỗ, chiếc chăn dày quấn ngang người âm ấm, nhìn xuống sàn nhà, Dương nằm co ro trên chiếc chiếu manh nhỏ, một chiếc gối nằm cùng chiếc chăn mỏng dính. Khánh vội rời khỏi giường tiện tay kéo chiếc chăn xuống đắp lên người anh, cậu lí nhí:
"Thiệt tình, trời lạnh thế mà chỉ dùng mỗi cái chăn mỏng thế này."
Dương cảm nhận có cái gì đó tác động lên người nhưng anh không mở mắt hẳn, chỉ hé nhìn sau hàng lông mi dày cộm, Khánh cẩn thận đắp chăn cho Dương rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, để lại anh cùng với nét cười trên môi, có chút mãn nguyện.
Khi cậu còn là sinh viên năm hai năm ba, cứ hễ ngày nào trống tiết, không lịch dạy kèm, cậu thường nằm ưỡn người trên cái lửng gỗ đến trưa chỉ để ăn hai bữa thôi... Bỗng nhiên chiếc điện thoại đời cũ reo lên, Khánh thoáng giật mình rồi lờ đờ với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. cậu định tắt máy rồi tiếp tục ngủ, lát sau tiêu cự dần ổn định, Khánh vội nhấc máy, là anh Hoàng, chủ cửa hàng ở nơi Khánh làm thêm.
"Alo, Khánh à... Đáng lẽ hôm nay đến lượt bé Hoa tăng ca, nhưng nó bị bệnh rồi, em đi thay nhé, đợt sau rồi hẳn nghĩ." Hoàng nói với giọng gấp gáp, bên ngoài còn vọng lại tiếng khách hàng.
Khánh uể oải đáp:
"Vâng! Em đến ngay."
Sáng sớm, bầy trời u ám và đầy gió, Khánh đạp chiếc xe có phần cũ kĩ trên đại độ, không bao lâu đã đến nơi, cậu cẩn thận dắt xe vào một chỗ nhỏ, chỉnh lại đồng phục gọn gàng rồi bước vào trong. Khách hôm nay đông hơn mọi khi, còn lắm trẻ con.
Cậu đứng lơ ngơ một lúc thì bị anh nhân viên làm cùng gọi giật lại.
"Khánh, đứng đó chi... Vào phụ anh này."
"À Vâng!"
Bát súp nóng hổi cùng rất nhiều món ăn ngon được diện lên bàn ăn, tuy nhiên những cô chiêu cậu ấm bé tí cứ chạy loăn xoăn thật sự chẳng quản nổi.
"Khánh, còn thiếu một bát súp nè em."
Cậu quay lại mang bát súp cuối cùng ra thì bồng nhiên bàn chân cảm thấy một lực cản, tuy không mạnh nhưng đủ để làm cậu chao đảo, Khánh trong phút chốc cảm thấy mình đang lơ lửng trong không trung, nước trong bát súp nghịch ngợm chẳng chịu nằm yên mà trào ra ngoài, chiếc bát bằng gốm sứ trên tay cậu vụt mất, rơi tự do xuống nền nhà vỡ vụng từng mãn sứ nhọt hoắc chỉa lên trên... Khánh mất đà mà ngã xuống, cứ ngỡ đã an toàn thì cảm giác tê tê rồi trở nên đau rát nhanh chóng truyền tới, cậu cắn răng chịu đựng, định đứng dậy thì một nữ nhân viên chạy đến.
"Máu, máu nhiều quá, ai đó lấy đồ sơ cứu đi!!!"
Một mảnh sứ đã ghim vào sau mang tai của Khánh, nước súp nóng hổi đã làm da có phần đỏ ửng.
Những người xung quanh ai cũng bàng hoàng, chỉ có cậu là ngơ ngát, tuy có đau nhưng ánh mắt vô tình lại dán lên hai đứa trẻ vênh váo sau lưng mình.
Một trong hai đứa nhóc lên tiếng:
"Thấy chưa, tao biết anh ấy làm mướng mà, ngã rồi."
Nói rồi chúng chạy đi mất, Khánh được đỡ dậy, da tai bỏng rát nhưng tinh thần thì bị bẻ cong một nữa.
Cậu được đưa vào trong ngồi xử lý vết thương, lát sau, một trong số phụ huynh của hai đứa trẻ líu ríu chạy lại xin lỗi cậu, còn gửi Khánh ít tiền coi như là đền bù. Khánh từ chối không nhận, còn ngập ngừng nói:
"Không sao, là do tôi sơ ý thôi."
Người phụ nữ kia ái ngại rồi quay đi mất.
Cô gái nhân viên làm cùng nhỏ hơn Khánh 1 tuổi, tên là Mai có chút bực dọc nói:
"Sao cậu không nhận, gặp tớ, tớ đã lấy rồi." Cô bĩu môi.
Khánh đáp:
"Thôi, tiền bạc gì... Cũng là ngoài da thôi, chảy chút xíu máu là hết ấy mà."
Mai biết Khánh đau nên không nói nữa, trời đã nhanh chóng về chiều, ánh nắng mặt trời chỉ còn sót lại trên con đường có phần tấp nập người qua lại, len lỏi vào đó là cái bóng lưng cô độc của cậu trên chiếc xe đạp, chầm chậm di chuyển về phía trước.
Khánh về tới con hẻm ở xóm trọ nghèo, cậu dắt bộ đi trong con đường nhỏ hẹp, một vài tán lá me chỉa ra ngoài hàng rào kèm theo vài trái me non, cậu nhón người, dang tay hái một trái me nhỏ, không ngần ngại mà bỏ vào miệng cắn một cái, chua chua chát chát, chát miệng nhưng không chát đời.
Dưới ngọn lửa bập bùng đêm tối, chỉ nghe được tiếng nổ lách tách của củi lửa, xen lẫn tiếng dế kêu ngoài cửa sổ... Dương im lặng nhìn cậu, chỉ còn đâu đây tiếng hơi thở phập phồng trong lòng ngực, Anh phần nào đồng cảm với cậu, vì bản thân cũng đã lăn lộn với cái thứ gọi là mưu sinh khi xa nhà, lâu lâu ba mẹ gửi lên thùng rau thịt, ấy vậy mà vui mừng lắm.
Khánh gối đầu lên bắp tay, ngồi ôm chân cứ thế mà ngủ thiếp đi, Dương bên cạnh cũng không nỡ đánh thức cậu dậy, anh nhẹ nhàng tiếng lại gần, giơ tay khẽ chạm vào vết sẹo, nhẵn bóng, hồng hồng. Trong lòng có chút khó tả.
Được hôm ngủ ngon, Khánh đánh một giấc tới tận sáng... Vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm gọn trên chiếc giường gỗ, chiếc chăn dày quấn ngang người âm ấm, nhìn xuống sàn nhà, Dương nằm co ro trên chiếc chiếu manh nhỏ, một chiếc gối nằm cùng chiếc chăn mỏng dính. Khánh vội rời khỏi giường tiện tay kéo chiếc chăn xuống đắp lên người anh, cậu lí nhí:
"Thiệt tình, trời lạnh thế mà chỉ dùng mỗi cái chăn mỏng thế này."
Dương cảm nhận có cái gì đó tác động lên người nhưng anh không mở mắt hẳn, chỉ hé nhìn sau hàng lông mi dày cộm, Khánh cẩn thận đắp chăn cho Dương rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, để lại anh cùng với nét cười trên môi, có chút mãn nguyện.
Nhận xét về Lên Bản Bắt Vợ