Chương 5
Hoá ra lại là chuyện đầu tư công ty, chuyện này ông đã nhờ Như Như rất nhiều lần, cô cũng mở lời xin giúp ông với Trình Hạo hắn rất nhiều lần rồi. Đổi lại là hắn không hề đồng ý còn tặng cô mấy cái tát.
Thật sự chuyện này quá khó, cũng quá sức với cô. Cô làm gì có danh nghĩa gì trong cái nhà này, hắn đâu có coi cô là vợ đâu chứ, làm gì mà có tiếng nói, có trọng lượng như lời ông.
Có khi cô chỉ cần mở lời nói một câu thôi cũng đủ để ăn mấy bạt tai từ hắn rồi, nói gì đến xin xỏ việc khác.
Cô khó xử không biết làm sao, đành nhẹ nhàng từ chối ông.
"Cha à ! Cha cũng biết mà, hắn coi con như người vô hình vậy...không hề coi trọng con, dù con có là vợ hắn hắn cũng sẽ không nghe lời con nói đâu..."
"Nhưng mà con..."
Cha Mục vẫn không biết con gái riêng của ông sống ở nơi đó có bao nhiêu vất vả tủi nhục. Ông nghĩ rằng cô được thay chị mình gả vào hào môn là phúc của cô, nghĩ rằng cô là vợ hắn dù chỉ trên danh nghĩa thì cũng phải có tiền quyền có tiếng nói.
Ông đâu ngờ cô gả vào nhà này chẳng thể có nổi một xu, bị từ người này đến người nọ coi thường khinh rẻ, tiếng nói không có trọng lượng. Đã vậy còn bị hắn hành hạ cho chẳng còn hơi tàn thường xuyên phải nhập viện nằm.
Lúc thì bị hắn đẩy ngã đến đập đầu, lúc lại bị hắn ép làm chuyện đó đến ngất đi, bên dưới chảy rất nhiều máu, lúc thì lại bị hắn ép quỳ dưới nền đất lạnh cả một đêm mà ngất xỉu...
Bao nhiêu nhục nhã đau đớn cô đều phải cắn răng chịu. Nếu không phải vì nhà họ Mục cô đã chạy trốn từ lâu rồi. Mà cũng là vì cô nhu nhược ra sức chịu đựng hắn không dám phản kháng để hắn chèn ép đến tội.
Nhưng Như Như biết phải làm sao giờ đây, cô gọi điện cho cha mẹ cầu cứu muốn họ đón cô đi, thì một là họ không nghe máy, hai là mắng cô một trận ép cô chịu đựng, ép cô nhẫn nhịn ở lại với hắn đến khi nào chị cô quay về thì thôi. Ép cô làm thế thân giữ chỗ cho chị cô.
Còn đe doạ chửi cô một trận, nếu cô gây thù với hắn làm hắn không hài lòng rồi trút giận lên Mục gia thì họ sẽ cắt đứt hết quan hệ với cô. Cô cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn hay có ý định bỏ về nhà, họ sẽ không chứa chấp mà còn đuổi cô đi.
Cô phải ở bên hắn đến khi nào chị cô quay lại, khi nào họ thấy đủ rồi mới thôi. Bị gia đình ruồng bỏ vứt cho hắn, đau khổ bao nhiêu nhưng cô lại không thể làm gì khác ngoài chấp nhận ở lại bên cạnh hắn.
Cô không có nhiều bạn bè, sau khi lấy hắn đã cắt đứt hết quan hệ với họ rồi. Người thân thì ngoài gia đình cha mẹ và chị gái cũng chẳng còn ai nữa, quan hệ không rộng nên cô cũng không biết cầu cứu ai xin ai giúp.
Như Như không thể nhận lời ông được đành từ chối ông. Ông nhờ chuyện ngoài tầm của cô rồi.
"Cha, thực sự con không thể xin hắn việc này được. Mong cha thông cảm cho con..."
Cha Mục không thèm nghe cô nói, ông không chịu nghe cô giải thích mà thông cảm còn nóng nảy tức giận nói ra những lời quá đáng với cô.
"Cha biết rồi. Nếu con khó mở miệng như vậy thì cứ nói thẳng không cần viện cớ. Được làm thiếu phu nhân họ Cố quả là khác hẳn, không còn coi người cha già này ra cái gì rồi.
Không lẽ con được gả vào hào môn tính tình thay đổi, lạnh lùng vô tình đến mức quên luôn người thân sao.
Thật sự chuyện này quá khó, cũng quá sức với cô. Cô làm gì có danh nghĩa gì trong cái nhà này, hắn đâu có coi cô là vợ đâu chứ, làm gì mà có tiếng nói, có trọng lượng như lời ông.
Có khi cô chỉ cần mở lời nói một câu thôi cũng đủ để ăn mấy bạt tai từ hắn rồi, nói gì đến xin xỏ việc khác.
Cô khó xử không biết làm sao, đành nhẹ nhàng từ chối ông.
"Cha à ! Cha cũng biết mà, hắn coi con như người vô hình vậy...không hề coi trọng con, dù con có là vợ hắn hắn cũng sẽ không nghe lời con nói đâu..."
"Nhưng mà con..."
Cha Mục vẫn không biết con gái riêng của ông sống ở nơi đó có bao nhiêu vất vả tủi nhục. Ông nghĩ rằng cô được thay chị mình gả vào hào môn là phúc của cô, nghĩ rằng cô là vợ hắn dù chỉ trên danh nghĩa thì cũng phải có tiền quyền có tiếng nói.
Ông đâu ngờ cô gả vào nhà này chẳng thể có nổi một xu, bị từ người này đến người nọ coi thường khinh rẻ, tiếng nói không có trọng lượng. Đã vậy còn bị hắn hành hạ cho chẳng còn hơi tàn thường xuyên phải nhập viện nằm.
Lúc thì bị hắn đẩy ngã đến đập đầu, lúc lại bị hắn ép làm chuyện đó đến ngất đi, bên dưới chảy rất nhiều máu, lúc thì lại bị hắn ép quỳ dưới nền đất lạnh cả một đêm mà ngất xỉu...
Bao nhiêu nhục nhã đau đớn cô đều phải cắn răng chịu. Nếu không phải vì nhà họ Mục cô đã chạy trốn từ lâu rồi. Mà cũng là vì cô nhu nhược ra sức chịu đựng hắn không dám phản kháng để hắn chèn ép đến tội.
Nhưng Như Như biết phải làm sao giờ đây, cô gọi điện cho cha mẹ cầu cứu muốn họ đón cô đi, thì một là họ không nghe máy, hai là mắng cô một trận ép cô chịu đựng, ép cô nhẫn nhịn ở lại với hắn đến khi nào chị cô quay về thì thôi. Ép cô làm thế thân giữ chỗ cho chị cô.
Còn đe doạ chửi cô một trận, nếu cô gây thù với hắn làm hắn không hài lòng rồi trút giận lên Mục gia thì họ sẽ cắt đứt hết quan hệ với cô. Cô cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn hay có ý định bỏ về nhà, họ sẽ không chứa chấp mà còn đuổi cô đi.
Cô phải ở bên hắn đến khi nào chị cô quay lại, khi nào họ thấy đủ rồi mới thôi. Bị gia đình ruồng bỏ vứt cho hắn, đau khổ bao nhiêu nhưng cô lại không thể làm gì khác ngoài chấp nhận ở lại bên cạnh hắn.
Cô không có nhiều bạn bè, sau khi lấy hắn đã cắt đứt hết quan hệ với họ rồi. Người thân thì ngoài gia đình cha mẹ và chị gái cũng chẳng còn ai nữa, quan hệ không rộng nên cô cũng không biết cầu cứu ai xin ai giúp.
Như Như không thể nhận lời ông được đành từ chối ông. Ông nhờ chuyện ngoài tầm của cô rồi.
"Cha, thực sự con không thể xin hắn việc này được. Mong cha thông cảm cho con..."
Cha Mục không thèm nghe cô nói, ông không chịu nghe cô giải thích mà thông cảm còn nóng nảy tức giận nói ra những lời quá đáng với cô.
"Cha biết rồi. Nếu con khó mở miệng như vậy thì cứ nói thẳng không cần viện cớ. Được làm thiếu phu nhân họ Cố quả là khác hẳn, không còn coi người cha già này ra cái gì rồi.
Không lẽ con được gả vào hào môn tính tình thay đổi, lạnh lùng vô tình đến mức quên luôn người thân sao.
Nhận xét về Khát Máu