Chương 9: Từ chức
Hoàn thành xong công việc trên tay cũng đã 9 giờ tối.
Hạ Vy duỗi người tắt máy tính.
Hiếm khi có được những phút thư giãn, những suy nghĩ hỗn loạn đó lại ùa lên.
Cô lấy di động ra, click mở số của "Chị Em Giả Nai", ngón tay giữ trên màn hình.
Qua vài giây, cô quyết định nhấn xuống.
Bên kia bắt máy.
Tiếng ngáp ngủ của Lương Hiểu Hàm truyền đến: “Chào, Hạ Vy?”
Hạ Vy hỏi: “Hiểu Hàm, tớ mới vừa tăng ca xong, có rảnh không, cùng nhau đi uống một ly đi?”
Lương Hiểu Hàm xin lỗi: “Hạ Vy, xin lỗi nha, bên bọn tớ gần đây có sách mới xuất bản phải tranh thủ xuống xưởng, bên này còn có mấy công việc chưa được hoàn thành, tớ vẫn đang bận lắm.”
Lương Hiểu Hàm là biên tập của nhà xuất bản, chuyện tăng ca cũng như cơm bữa.
“Được, vậy cậu cứ làm việc trước đi.”
“Ừm ừm, chờ tớ hoàn thành xong việc này sẽ hẹn lại cậu.”
Cúp máy, Hạ Vy thở dài.
Trong văn phòng chỉ còn lại mình cô như một dòng chảy yên tĩnh vắng vẻ.
Cô đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài toà nhà văn phòng như ngọn đèn rực rỡ lộng lẫy, các tòa nhà cao ốc san sát nhau ở CBD trong đêm tối giống như sao trời rơi rụng trong đêm
Cô giống như bụi bặm trong muôn vàn sao trời, lạc lối trong ban đêm vô tận. Mãi đến khi điện thoại vang lên mới kéo cô quay về từ những suy nghĩ viển vông.
Là tin nhắn từ Messenger của Phó Cảnh Minh.
Tư Bản Bại Hoại: [Ngày mai tôi sẽ đi công tác ở nước M.]
Tư Bản Bại Hoại: [Đi năm ngày.]
Hạ Vy không quan tâm, gõ trên màn hình một chữ: [Ừm.]
Không biết nghĩ đến cái gì, cô lại nhấp mở khung thoại, viết được mấy chữ lại xóa đi. Cuối cùng, cô gửi đi một câu.
Hạ Vy: [Tổng giám đốc Phó, nếu công ty vì lợi ích mà quyết định hy sinh anh, anh sẽ làm gì?]
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô lại cảm thấy hối hận.
Cô nhấn giữ vào tin nhắn, đang định thu hồi, di động bỗng nhiên rung lên.
Tư Bản Bại Hoại : [Đầu tiên phá vỡ rồi mới xây dựng.]
Hạ Vy ngơ ngẩn.
Không chờ cô nhắn lại, Cảnh Minh đã nhắn thêm một tin nhắn.
Tư Bản Bại Hoại: [Chăm sóc bản thân thật tốt nhé.]
Hạ Vy nhắm mắt, cánh môi cong lên, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Vy trở lại công ty, cô đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc kế hoạch.
Cô gõ cửa.
“Vào đi.”
Nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa, tổng giám đốc kế hoạch chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục lật xem văn kiện trong tay.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Giọng điệu cô ta có vài phần không vui.
Hạ Vy đi đến trước bàn làm việc: “Tổng giám đốc, những lời cô nói ngày hôm qua, tôi đã quay về suy xét cẩn thận, quả thật tôi cảm thấy lời nói của cô là rất đúng. Cho nên, tôi nghĩ kỹ rồi.”
Tổng giám đốc ngẩng đầu, cười lạnh lùng một tiếng, vẻ mặt như kiểu “tôi biết ngay mà”.
Hạ Vy nói: “Nếu như vậy tôi sẽ từ chức.”
"Bây giờ biết sai mà còn khôn-”
Nụ cười của tổng giám đốc cứng đờ, vẻ mặt khó tin: “Hạ Vy, cô vừa mới… Nói cái gì?!”
Ầm!
Hạ Vy mỉm cười đặt đơn từ chức lên mặt bàn.
“Tôi nói tôi! Từ! Chức!”
Văn phòng yên lặng trong một giây.
Sau đó giám đốc kế hoạch cất tiếng, phá tan sự yên lạng: “Hạ Vy, cô có ý gì?”
Đôi tay của cô ta đè lên bàn làm việc, giọng nói cao lên: “Cô đang giỡn mặt với tôi sao?”
Lâm Hạ Vy nhìn thẳng vào cô ta: “Tổng giám đốc, tôi không giỡn, tôi nghiêm túc.”
Tổng giám đốc kế hoạch cố gắng nở ra nụ cười tươi, hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh lại: “Lâm Hạ Vy, hình như cô có hiểu lầm với tôi thì phải, chúng ta từ từ nói chuyện...”
Hạ Vy ngắt lời: “Không, không cần nói gì nữa, tôi muốn từ chức.”
Giọng điệu của tổng giám đốc bén nhọn: “Lâm Hạ Vy, đừng có quá đáng, cô đừng nghĩ mới lăn lộn ngoài xã hội mấy năm đã nghĩ bản thân mình rất giỏi. Không có công ty giúp đỡ, cô không là gì cả. Hơn nữa, cô còn đắc tội không ít người, trong cái giới này thì không có bí mật nào tôi không biết cả, tôi quen rất nhiều giám đốc các công ty truyền thông, chỉ cần tôi lên tiếng thì không ai dám mời cô đâu.”
Lâm Hạ Vy hơi mỉm cười, bình tĩnh nói: “Không sao cả, nếu không làm được trong ngành truyền thông nữa, cùng lắm thì đổi nghề.”
“Việc làm trên đời này nhiều như vậy, cho dù tôi chuyển gạch ở công trường thì một ngày cũng có mấy trăm ngàn.” Nói đến đây cô hơi dừng một chút: “Nói không chừng lúc đó tôi chuyển gạch lại nhặt được gạch vàng, quay lại mua công ty, đến lúc đó cô còn phải gọi tôi là bà chủ ấy chứ.”
Nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của giám đốc kế hoạch, Hạ Vy cười tủm tỉm nói: “Tổng giám đốc, cô nói xem có đúng không?”
Giám đốc kế hoạch tức đến nghẹn nói không nên lời.
Cô ta trừng mắt lên, ngực phập phồng liên tục, há miệng thở dốc, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Được, từ chức thì được. Nhưng tài khoản Facebook cô đang sử dụng phải để lại.”
Tài khoản Facebook?
Hạ Vy nhấc mày lên.
Đương nhiên cô biết tài khoản Facebook mà tổng giám đốc nói chính là “Hạ Vy Yêu Kẹo”.
“Giám đốc, đó là tài khoản cá nhân của tôi, tại sao phải để lại?” Cô hỏi.
Hạ Vy duỗi người tắt máy tính.
Hiếm khi có được những phút thư giãn, những suy nghĩ hỗn loạn đó lại ùa lên.
Cô lấy di động ra, click mở số của "Chị Em Giả Nai", ngón tay giữ trên màn hình.
Qua vài giây, cô quyết định nhấn xuống.
Bên kia bắt máy.
Tiếng ngáp ngủ của Lương Hiểu Hàm truyền đến: “Chào, Hạ Vy?”
Hạ Vy hỏi: “Hiểu Hàm, tớ mới vừa tăng ca xong, có rảnh không, cùng nhau đi uống một ly đi?”
Lương Hiểu Hàm xin lỗi: “Hạ Vy, xin lỗi nha, bên bọn tớ gần đây có sách mới xuất bản phải tranh thủ xuống xưởng, bên này còn có mấy công việc chưa được hoàn thành, tớ vẫn đang bận lắm.”
Lương Hiểu Hàm là biên tập của nhà xuất bản, chuyện tăng ca cũng như cơm bữa.
“Được, vậy cậu cứ làm việc trước đi.”
“Ừm ừm, chờ tớ hoàn thành xong việc này sẽ hẹn lại cậu.”
Cúp máy, Hạ Vy thở dài.
Trong văn phòng chỉ còn lại mình cô như một dòng chảy yên tĩnh vắng vẻ.
Cô đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài toà nhà văn phòng như ngọn đèn rực rỡ lộng lẫy, các tòa nhà cao ốc san sát nhau ở CBD trong đêm tối giống như sao trời rơi rụng trong đêm
Cô giống như bụi bặm trong muôn vàn sao trời, lạc lối trong ban đêm vô tận. Mãi đến khi điện thoại vang lên mới kéo cô quay về từ những suy nghĩ viển vông.
Là tin nhắn từ Messenger của Phó Cảnh Minh.
Tư Bản Bại Hoại: [Ngày mai tôi sẽ đi công tác ở nước M.]
Tư Bản Bại Hoại: [Đi năm ngày.]
Hạ Vy không quan tâm, gõ trên màn hình một chữ: [Ừm.]
Không biết nghĩ đến cái gì, cô lại nhấp mở khung thoại, viết được mấy chữ lại xóa đi. Cuối cùng, cô gửi đi một câu.
Hạ Vy: [Tổng giám đốc Phó, nếu công ty vì lợi ích mà quyết định hy sinh anh, anh sẽ làm gì?]
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô lại cảm thấy hối hận.
Cô nhấn giữ vào tin nhắn, đang định thu hồi, di động bỗng nhiên rung lên.
Tư Bản Bại Hoại : [Đầu tiên phá vỡ rồi mới xây dựng.]
Hạ Vy ngơ ngẩn.
Không chờ cô nhắn lại, Cảnh Minh đã nhắn thêm một tin nhắn.
Tư Bản Bại Hoại: [Chăm sóc bản thân thật tốt nhé.]
Hạ Vy nhắm mắt, cánh môi cong lên, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Vy trở lại công ty, cô đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc kế hoạch.
Cô gõ cửa.
“Vào đi.”
Nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa, tổng giám đốc kế hoạch chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục lật xem văn kiện trong tay.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Giọng điệu cô ta có vài phần không vui.
Hạ Vy đi đến trước bàn làm việc: “Tổng giám đốc, những lời cô nói ngày hôm qua, tôi đã quay về suy xét cẩn thận, quả thật tôi cảm thấy lời nói của cô là rất đúng. Cho nên, tôi nghĩ kỹ rồi.”
Tổng giám đốc ngẩng đầu, cười lạnh lùng một tiếng, vẻ mặt như kiểu “tôi biết ngay mà”.
Hạ Vy nói: “Nếu như vậy tôi sẽ từ chức.”
"Bây giờ biết sai mà còn khôn-”
Nụ cười của tổng giám đốc cứng đờ, vẻ mặt khó tin: “Hạ Vy, cô vừa mới… Nói cái gì?!”
Ầm!
Hạ Vy mỉm cười đặt đơn từ chức lên mặt bàn.
“Tôi nói tôi! Từ! Chức!”
Văn phòng yên lặng trong một giây.
Sau đó giám đốc kế hoạch cất tiếng, phá tan sự yên lạng: “Hạ Vy, cô có ý gì?”
Đôi tay của cô ta đè lên bàn làm việc, giọng nói cao lên: “Cô đang giỡn mặt với tôi sao?”
Lâm Hạ Vy nhìn thẳng vào cô ta: “Tổng giám đốc, tôi không giỡn, tôi nghiêm túc.”
Tổng giám đốc kế hoạch cố gắng nở ra nụ cười tươi, hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh lại: “Lâm Hạ Vy, hình như cô có hiểu lầm với tôi thì phải, chúng ta từ từ nói chuyện...”
Hạ Vy ngắt lời: “Không, không cần nói gì nữa, tôi muốn từ chức.”
Giọng điệu của tổng giám đốc bén nhọn: “Lâm Hạ Vy, đừng có quá đáng, cô đừng nghĩ mới lăn lộn ngoài xã hội mấy năm đã nghĩ bản thân mình rất giỏi. Không có công ty giúp đỡ, cô không là gì cả. Hơn nữa, cô còn đắc tội không ít người, trong cái giới này thì không có bí mật nào tôi không biết cả, tôi quen rất nhiều giám đốc các công ty truyền thông, chỉ cần tôi lên tiếng thì không ai dám mời cô đâu.”
Lâm Hạ Vy hơi mỉm cười, bình tĩnh nói: “Không sao cả, nếu không làm được trong ngành truyền thông nữa, cùng lắm thì đổi nghề.”
“Việc làm trên đời này nhiều như vậy, cho dù tôi chuyển gạch ở công trường thì một ngày cũng có mấy trăm ngàn.” Nói đến đây cô hơi dừng một chút: “Nói không chừng lúc đó tôi chuyển gạch lại nhặt được gạch vàng, quay lại mua công ty, đến lúc đó cô còn phải gọi tôi là bà chủ ấy chứ.”
Nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của giám đốc kế hoạch, Hạ Vy cười tủm tỉm nói: “Tổng giám đốc, cô nói xem có đúng không?”
Giám đốc kế hoạch tức đến nghẹn nói không nên lời.
Cô ta trừng mắt lên, ngực phập phồng liên tục, há miệng thở dốc, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Được, từ chức thì được. Nhưng tài khoản Facebook cô đang sử dụng phải để lại.”
Tài khoản Facebook?
Hạ Vy nhấc mày lên.
Đương nhiên cô biết tài khoản Facebook mà tổng giám đốc nói chính là “Hạ Vy Yêu Kẹo”.
“Giám đốc, đó là tài khoản cá nhân của tôi, tại sao phải để lại?” Cô hỏi.
Nhận xét về Hoàng Hôn Không Ngọt Bằng Anh