Chương 7: Dưới Mái Ngói Rêu Phong

Gấm Hoa Giữa Trời Thị 1046 từ 01:58 17/09/2024
Bị chửi là hèn, tụi nó càng tức, định xông lên đánh tôi, nhưng một trong số bọn chúng lại lên giọng giễu cợt.

“Thế mày thích thằng không có cha mẹ như nó à?”

“Nó” hình như là đứa đang ngồi xổm chỗ kia, tôi chưa kịp chửi lại thì bọn nó lại ồ lên thích thú, reo lên.

“Con bé thích một thằng gầy”

“Nghèo xơ nghèo xác, lại còn lặng câm.”

“Dù ai nói ngược nói xuôi,”

“Thằng này mà thích, cười rơi cả hàm.”

Đứa này nói một câu, đứa kia đáp lại một câu, cả đám ôm bụng cười sặc sụa. Riêng tôi thì mặt nóng như bị bệnh, thẹn quá tôi sút ngay giữa hai chân của cái thằng mập mập cười lớn nhất, nó đau điếng ôm háng, nằm ra đất gào khóc, tụi nó cũng ngừng mà nhìn chằm chặp vào tôi.

“Mày được lắm con ranh, đợi tao về mách mẹ, để xem mày còn sống được hay không!”

Nó gào lên, tôi chẳng sợ, mặc bọn chúng khiêng thằng mập đó chạy biến đi.

Khiếp, đá nhẹ có tí mà yếu ớt thế, chẳng thèm quan tâm tụi nó nữa, tôi chạy đến chỗ tên kia, nãy giờ cứ ngồi ở dưới đất, chẳng biết nãy giờ có đoái hoài đến tôi hay không. Nó vẫn cứ biểu cảm như nãy, là chẳng có biểu cảm gì, cứ nhìn xuống đất, chẳng nói chẳng rằng.

“Này, ngươi tên gì?”

Đáp lại tôi là tiếng lặng thinh.

Chà, chảnh chọe thế không biết.

“Chảnh thế! không thèm cảm ơn ta luôn à.”

Nó vẫn yên như tượng, chẳng nhúc nhích. Tức quá, ta cũng định xô nó xuống đất, nào ngờ vừa mới chạm vào thì lại bị hất tay ra.

“Này tên kia, hỏi thì không đáp, chạm vào thì hất ra, sao ban nãy bọn nó đánh ngươi không đỡ đi? Bày đặt cái gì?”

Tôi uất ức hất lại nó vừa mắng. Nào ngờ nó chỉ đáp hai chữ.

“Kệ tôi.”

Ẩn quảng cáo


Quê quá, vừa quê vừa bực, tôi gắt gỏng.

“Kệ thì kệ, đúng là ăn cháo đá bát.”

“Đừng xen vào chuyện của tôi!” Nó nạt làm tôi giật cả mình, chẳng hiểu đã chạm trúng lòng tự tôn gì của nó mà lạ phản ứng dữ đến vậy.

Tôi chẳng buồn quan tâm nó nữa, quay đầu đi ra chỗ khác. Người gì mà cộc cằn khó chịu.

Thế nhưng tôi quên mất là tôi bị lạc đường, chẳng biết về hướng nào. Đành ngồi lại đó đợi bà.

Cứ nghĩ tôi cứ ngồi lì đó, tên kia sẽ thấy phiền mà tự bỏ đi. Nhưng đã hoàng hôn, mặt trời sắp lặn, nhưng nó vẫn chưa đi, cũng chẳng thấy ai tìm tôi. Chẳng biết bà có lo lắng cho tôi không nữa, chẳng biết về nhà có bị ăn đòn hay không.

Sợ không về được tới nhà, lại càng sợ bị nát mông vì ham chơi quên về.

Tên kia trông có vẻ là dân xứ này, nếu hỏi đường nó thì mất mặt quá, mà chắc gì hỏi nó thèm đáp, nên thà bị nát mông còn hơn bị mất mặt.

Bây giờ, tôi chỉ biết chơi thế hèn, chừng nào nó đứng dậy thì tôi cũng đứng dậy theo nó.

Công nhận tên này dai thật, ngồi im từ nãy tới giờ cũng chẳng hề hấn gì, như kiểu ngồi thiền vậy, phải tầm một lúc sau đó nó mới lên tiếng.

“Sao còn chưa đi nữa?”

Giọng không còn gắt như ban nãy nhưng vẫn tỏ ra khó chịu, mà câu hỏi này lại khiến tôi có hơi xấu hổ.

Tôi cúi gầm mặt xuống đất, lí nhí đáp.

“Lạc đường.”

Chẳng biết nó có nghe không, mà chẳng thấy đáp lại. Những tưởng sẽ được chỉ đường, ai ngờ chỉ là câu hỏi vu vơ thôi. Nào ngờ lúc sau lại lên tiếng.

“Nhà ở đâu?”

Um… câu hỏi này khó này, tính ra hôm nay tôi mới đến đấy sống, từ nhỏ đến giờ mấy khi được tới nhà bà đâu, nên hỏi vậy tôi cũng chịu.

Dưới ánh mắt của nó, tôi chỉ đành lắp bắp.

“Nhà bà của ta là cái nhà có mái ngói nhỏ nhỏ, trước nhà có cây cau với cái chõng tre, sau nhà có cây khế, cây na á…Ngươi có biết không?”

“...”

Ẩn quảng cáo


Tự nhiên nói xong câu đó tôi thấy mặt nó ngắn tũn, chẳng biết biểu cảm của nó là ý gì nên chỉ đành thin thít chờ nó lên tiếng.

“Thế bà tên gì?”

“Tên Dậu.” Tôi đáp ngay.

“Có phải là bà Tư Dậu không?”

“À à, đúng, hình như mấy bác hay gọi bà tôi là bà Tư.”

Chả rõ nó đang nghĩ gì trong đầu, mà chẳng giải thích gì, chỉ ra lệnh tôi đi theo.



“Bà ơi, con về rồi!”

Vừa về đến nhà, tôi phi thẳng xuống bếp gọi bà.

Bà tôi đang ở dưới bếp, thấy tôi về thì cười hiền từ,

“Con đi đâu giờ này mới về, ban nãy mặt trời lặn mà con chưa về ta còn định đi tìm con đấy.”

“Con lạc đường ạ, cũng may có người dẫn con về nhà.”

Bà ngạc nhiên hỏi “Ai thế con?”

Lúc này mới nhớ ra người bị tôi bỏ ngoài sân, không biết mình có để nó chờ lâu không nữa.

Chạy ra tới sân thì chẳng thấy ai, ban nãy còn chưa kịp nói lời cảm ơn với nó nữa. Tôi bước vào nhà, mặt mày tiu nghỉu nói với bà.

“Thực sự hồi nãy có đứa dẫn con về tới nhà luôn, trông nó gầy gầy, cao như chị Liễu í”

Bà cười, tay kéo tôi xuống bếp.

“Bà biết rồi, chắc con cái nhà ai xung quanh đây thôi, khi nào có dịp gặp người ta sau, con xem, Mặt Trời xuống núi rồi kìa, lần sau có đi chơi thì về trước khi trời lặn, ban đêm ở đây chẳng như ở trên trấn đâu đấy.” nói đoạn, bà vào bếp trở mặt miếng đậu phụ rán trên bếp, “mau mau đi tắm đi, bà nấu xong cơm rồi đây.”

Báo cáo nội dung vi phạm
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Gấm Hoa Giữa Trời

Số ký tự: 0