Chương 6: Tiệc sinh nhật khó quên
Hai năm sau, mười tám tuổi xuân sắc.
Sở Du hoàn toàn đã trở thành một người phụ nữ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp hoàn mỹ, đôi môi mềm mỏng hồng như trái đào, đôi mắt sắc sảo trong veo như làn nước mùa thu. Một vẻ đẹp trời phú khó lòng miêu tả thành lời, mềm mại mà đáng yêu. Hôm nay chính là ngày cô nhận được bằng tốt nghiệp, trên tay cầm tấm bằng loại giỏi xuyên qua làn người đến bên một cậu con trai.
"Học trưởng Dục, chúng ta nói chuyện chút được chứ?"
Người con tên Dục Lăng khẽ gật đầu đồng ý với cô. Cả hai cùng nhau rời khỏi đám đông, đến bên công viên rộng lớn sau trường. Ngồi xuống chiếc ghế đá, Dục Lăng ôn hòa nhìn Sở Du, cất giọng dịu dàng.
"Sau khi ra trường em muốn làm gì?"
Ánh mắt cô sáng lên, nở nụ cười ngọt ngào nói với cậu.
"Em muốn làm y tá, làm y tá chăm sóc người bệnh."
Nụ cười dưới nắng hè khiến Dục Lăng không kìm được mà rung động, trong một khắc nào đấy, anh thật sự muốn ôm người con gái trước mắt vào lòng. Anh đã yêu thầm cô rất lâu rồi, yêu dáng vẻ đáng yêu lại có chút tinh nghịch đó, nhưng lại không dám thổ lộ lòng mình bởi anh rất sợ, sợ sẽ mất cô mãi mãi. Đôi mắt thâm thúy nhìn Sở Du càng thêm sâu.
"Vậy anh sẽ làm cùng với em, làm một bác sĩ bên cạnh giúp em, được không?"
"Thế quá tốt rồi!" - Sở Du vui mừng reo lên.
"Không còn sớm nữa chúng ta về thôi!"
Sở Du sau khi tạm biệt hết bạn bè trên trường liền nhanh chóng trở về bảo thành để khoe tấm bằng đại học quý giá. Vừa xuống xe, cô đã reo lên ầm ĩ làm náo loạn Huyền Lâu bảo.
"Bác Á Lan, bác Á Lan, con về rồi đây!"
Á Lan quản nhà từ trong nhà trông thấy dáng vẻ hấp tấp của cô thì không khỏi bật cười, đến bên cô khẽ lau mồ hôi dính trên trán, giọng hiền từ.
"Chạy từ từ thôi, trông con kìa, còn ra dáng tiểu thư nữa không?"
"Việc đó đâu có quan trọng bằng việc này. Bác xem con được nhận bằng rồi này, loại giỏi đấy." - Cô không kìm được sự vui mừng đưa tấm bằng đến trước mặt bà.
Tấm bằng cử nhân sáng chói khiến Á Lan quản gia cũng vui mừng cho cô, bà cẩn thận chạm lên giấy, ánh mắt phúc hậu hiện rõ sự hạnh phúc.
"Tiểu thư nhà chúng ta quả thật là hơn người, tiên sinh biết được chắc chắn sẽ rất hài lòng."
Sở Du đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đảo quanh nhà một vòng như đang tìm kiếm bóng hình nào đó. Trong chốc lát liền hỏi Á Lan quản gia.
"Cha nuôi chưa về sao ạ?"
Á Lan quản gia suýt nữa thì quên mất nói với cô việc quan trọng, khẽ bỏ tấm bằng xuống, dặn dò tỉ mỉ.
"Tiên sinh nói tiểu thư ở nhà chuẩn bị đồ đạc, tối nay ngài ấy sẽ đưa cô đến Anh quốc đón sinh nhật ở đó."
"Thật ạ?" - Sở Du ngỡ ngàng.
"Đúng vậy, bác đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, con lên xem còn thiếu thứ gì không."
Sau khi nghe Á Lan quản gia đề cập đến việc đón sinh nhật ở nước ngoài, cô thật sự rất mong chờ. Từ lúc cô sống trong bảo thành, ngoài việc đến trường học, gần như chưa bao giờ được bước chân ra khỏi bảo thành lần nào cả. Sở Du vội vã lên tầng, trong lòng không ngừng hồi hợp, rộn ràng. Trời rất nhanh đã tối, lúc Sở Du vừa xuống nhà thì tài xé đã đợi sẵn ở bên ngoài, thấy cô, người tài xế liền cung kính tiến đến.
"Tiểu thư, mời cô lên xe."
Không thấy bóng dáng của Hoắc Dịch Thành, Sở Du có chút khó hiểu hỏi.
"Cha nuôi... không đi cùng tôi sao?"
"Tiên sinh đã đợi ngài ở sân bay rồi ạ!" - Người tài xế nhẹ giọng trả lời.
Sở Du ngoan ngoãn lên xe đến sân bay. Trên đường đi, cô có cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lần này không chỉ là được tổ chức sinh nhật bên ngoài bảo thành mà còn là lần đầu tiên cô cùng cha nuôi đi chơi một mình như vậy. Nghĩ đến đây, Sở Du không khỏi cười thầm, thật giống như trong những bộ phim tình cảm mà cô vẫn thường hay xem, nam nữ chính sẽ có khoảng thời gian hẹn hò bên nhau. Suy nghĩ táo bạo này ngay chính bản thân cô cũng không ngờ tới mình lại có những ý nghĩ đó. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng cha nuôi là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo. Có tiền có quyền thế lại vô cùng đẹp trai, đó là mẫu hình tượng của biết bao nhiêu phụ nữ ngoài kia. Mấy năm gần đây khi đọc tin tức, báo chí cô mới biết kha khá về thân thế của anh. Tổng giám đốc Hoắc thị quyền lực nhất nhì đất nước, sở hữu hẳn hãng hàng không của riêng mình với giấy phép thông hành toàn cầu. Điều đó thôi đã đủ để khiến cô cảm thấy sợ hãi với khối tài sản của anh. Có lần được thấy anh xuất hiện trên truyền hình, Sở Du đã khá bất ngờ với vẻ ngoài của anh, anh lúc đối diện với công chúng với khi ở nhà với cô hoàn toàn giống như hai người khác nhau. Ở ngoài là con người lạnh lùng, bí hiểm mang vẻ độc tôn của người bề trên nhưng khi ở bên cô lại giống như một người cha dịu dàng, tình cảm. Những suy nghĩ mơ hồ làm Sở Du không biết bản thân đã đế sân bay. Người tài xế cung kính mở cửa cho cô.
"Tiểu thư, đến nơi rồi!"
Sở Du vội vã định thần, bước xuống xe, ánh mắt nhìn xung quanh sân bay, cảm giác như có điều gì đó không đúng lắm. Sâm bay thì lúc nào cũng phải tấp nập người qua lại, mà hôm nay gần như chỉ có nhân viên và vệ sĩ, rất ít khách đến đây. Sở Du ngập ngừng theo sự hướng dẫn của nhân viên vào bên trong.
Lối vào được chuẩn bị riêng biệt được dẫn thẳng lên chiếc máy bay tư nhân khổng lồ. Vừa đến cửa máy bay, cô đã thấy Cảnh Tử đúng đợi sẵn ở đó. Sở Du cia chút lưỡng lự rồi hít hơi sâu tiến vào. Cảnh Tử nhìn thấy Sở Du đã đến nơi liền cất giọng lém lỉnh.
"Ayzo tiểu thư, cô mà không đến kịp chắc ông chủ xé xác ta mất."
"Không cần phải gắt vậy chứ?"- Cô cười gượng gạo.
"Gắt! Rất gắt, ông chủ xưa nay nào có hạ thủ lưu tình với tôi."
Cảnh Tử bày ra bộ dạng đáng thương, đưa tay giả vờ chấm nước mắt. Ngay lúc Đông Khiết ra tới nơi, liền gõ vào đầu cậu một cái khiến Cảnh Tử đau điếng.
"Này Đông Khiết, bàn tay to của anh đập vào đầu tôi có thể gây mất trí nhớ đấy." - Cậu trừng mắt nói lớn.
"Vậy thì càng tốt." - Đông Khiết trả lời đầy lạnh lùng.
"Anh..."
Cả hai lại bắt đầu màn cãi nhau không ngừng, Sở Du nhìn cảnh dở khóc dở cười này thì không biết làm thế nào. Bất chợt giọng nói lạnh khí vang lên.
"Vào đây."
Đoán được là ai, cô nhanh chóng thoát khỏi màn đấu đá này rồi tiến vào trong máy bay. Ánh mắt cô chợt sửng lại trước khung cảnh trước mắt. Thật sự quá phô trương đi mà! Bên trong quả thật giống như một ngôi nhà thu nhỏ với đầy đủ phòng ăn, phòng bếp, phòng khách đặc biệt còn có cả quầy bar nữa. Mọi nội thất trong đây khiến cô phải trầm trồ. Hoắc Dịch Thành ngồi trên chiếc ghế da lớn, nhâm nhi ly rượu vang đỏ. Bộ âu phục đen mặc trên người càng tôn lên khí thế vương giả của anh. Đôi chân thon dài vắt chéo sang một bên. Đôi mắt xanh lục âm trầm nhìn bộ dáng ngơ ngác của Sở Du, sau đó liền cất giọng.
"Lại đây ngồi." - Anh chỉ tay vào phần ghế bên cạnh anh.
Sở Du hoàn toàn đã trở thành một người phụ nữ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp hoàn mỹ, đôi môi mềm mỏng hồng như trái đào, đôi mắt sắc sảo trong veo như làn nước mùa thu. Một vẻ đẹp trời phú khó lòng miêu tả thành lời, mềm mại mà đáng yêu. Hôm nay chính là ngày cô nhận được bằng tốt nghiệp, trên tay cầm tấm bằng loại giỏi xuyên qua làn người đến bên một cậu con trai.
"Học trưởng Dục, chúng ta nói chuyện chút được chứ?"
Người con tên Dục Lăng khẽ gật đầu đồng ý với cô. Cả hai cùng nhau rời khỏi đám đông, đến bên công viên rộng lớn sau trường. Ngồi xuống chiếc ghế đá, Dục Lăng ôn hòa nhìn Sở Du, cất giọng dịu dàng.
"Sau khi ra trường em muốn làm gì?"
Ánh mắt cô sáng lên, nở nụ cười ngọt ngào nói với cậu.
"Em muốn làm y tá, làm y tá chăm sóc người bệnh."
Nụ cười dưới nắng hè khiến Dục Lăng không kìm được mà rung động, trong một khắc nào đấy, anh thật sự muốn ôm người con gái trước mắt vào lòng. Anh đã yêu thầm cô rất lâu rồi, yêu dáng vẻ đáng yêu lại có chút tinh nghịch đó, nhưng lại không dám thổ lộ lòng mình bởi anh rất sợ, sợ sẽ mất cô mãi mãi. Đôi mắt thâm thúy nhìn Sở Du càng thêm sâu.
"Vậy anh sẽ làm cùng với em, làm một bác sĩ bên cạnh giúp em, được không?"
"Thế quá tốt rồi!" - Sở Du vui mừng reo lên.
"Không còn sớm nữa chúng ta về thôi!"
Sở Du sau khi tạm biệt hết bạn bè trên trường liền nhanh chóng trở về bảo thành để khoe tấm bằng đại học quý giá. Vừa xuống xe, cô đã reo lên ầm ĩ làm náo loạn Huyền Lâu bảo.
"Bác Á Lan, bác Á Lan, con về rồi đây!"
Á Lan quản nhà từ trong nhà trông thấy dáng vẻ hấp tấp của cô thì không khỏi bật cười, đến bên cô khẽ lau mồ hôi dính trên trán, giọng hiền từ.
"Chạy từ từ thôi, trông con kìa, còn ra dáng tiểu thư nữa không?"
"Việc đó đâu có quan trọng bằng việc này. Bác xem con được nhận bằng rồi này, loại giỏi đấy." - Cô không kìm được sự vui mừng đưa tấm bằng đến trước mặt bà.
Tấm bằng cử nhân sáng chói khiến Á Lan quản gia cũng vui mừng cho cô, bà cẩn thận chạm lên giấy, ánh mắt phúc hậu hiện rõ sự hạnh phúc.
"Tiểu thư nhà chúng ta quả thật là hơn người, tiên sinh biết được chắc chắn sẽ rất hài lòng."
Sở Du đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đảo quanh nhà một vòng như đang tìm kiếm bóng hình nào đó. Trong chốc lát liền hỏi Á Lan quản gia.
"Cha nuôi chưa về sao ạ?"
Á Lan quản gia suýt nữa thì quên mất nói với cô việc quan trọng, khẽ bỏ tấm bằng xuống, dặn dò tỉ mỉ.
"Tiên sinh nói tiểu thư ở nhà chuẩn bị đồ đạc, tối nay ngài ấy sẽ đưa cô đến Anh quốc đón sinh nhật ở đó."
"Thật ạ?" - Sở Du ngỡ ngàng.
"Đúng vậy, bác đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, con lên xem còn thiếu thứ gì không."
Sau khi nghe Á Lan quản gia đề cập đến việc đón sinh nhật ở nước ngoài, cô thật sự rất mong chờ. Từ lúc cô sống trong bảo thành, ngoài việc đến trường học, gần như chưa bao giờ được bước chân ra khỏi bảo thành lần nào cả. Sở Du vội vã lên tầng, trong lòng không ngừng hồi hợp, rộn ràng. Trời rất nhanh đã tối, lúc Sở Du vừa xuống nhà thì tài xé đã đợi sẵn ở bên ngoài, thấy cô, người tài xế liền cung kính tiến đến.
"Tiểu thư, mời cô lên xe."
Không thấy bóng dáng của Hoắc Dịch Thành, Sở Du có chút khó hiểu hỏi.
"Cha nuôi... không đi cùng tôi sao?"
"Tiên sinh đã đợi ngài ở sân bay rồi ạ!" - Người tài xế nhẹ giọng trả lời.
Sở Du ngoan ngoãn lên xe đến sân bay. Trên đường đi, cô có cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lần này không chỉ là được tổ chức sinh nhật bên ngoài bảo thành mà còn là lần đầu tiên cô cùng cha nuôi đi chơi một mình như vậy. Nghĩ đến đây, Sở Du không khỏi cười thầm, thật giống như trong những bộ phim tình cảm mà cô vẫn thường hay xem, nam nữ chính sẽ có khoảng thời gian hẹn hò bên nhau. Suy nghĩ táo bạo này ngay chính bản thân cô cũng không ngờ tới mình lại có những ý nghĩ đó. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng cha nuôi là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo. Có tiền có quyền thế lại vô cùng đẹp trai, đó là mẫu hình tượng của biết bao nhiêu phụ nữ ngoài kia. Mấy năm gần đây khi đọc tin tức, báo chí cô mới biết kha khá về thân thế của anh. Tổng giám đốc Hoắc thị quyền lực nhất nhì đất nước, sở hữu hẳn hãng hàng không của riêng mình với giấy phép thông hành toàn cầu. Điều đó thôi đã đủ để khiến cô cảm thấy sợ hãi với khối tài sản của anh. Có lần được thấy anh xuất hiện trên truyền hình, Sở Du đã khá bất ngờ với vẻ ngoài của anh, anh lúc đối diện với công chúng với khi ở nhà với cô hoàn toàn giống như hai người khác nhau. Ở ngoài là con người lạnh lùng, bí hiểm mang vẻ độc tôn của người bề trên nhưng khi ở bên cô lại giống như một người cha dịu dàng, tình cảm. Những suy nghĩ mơ hồ làm Sở Du không biết bản thân đã đế sân bay. Người tài xế cung kính mở cửa cho cô.
"Tiểu thư, đến nơi rồi!"
Sở Du vội vã định thần, bước xuống xe, ánh mắt nhìn xung quanh sân bay, cảm giác như có điều gì đó không đúng lắm. Sâm bay thì lúc nào cũng phải tấp nập người qua lại, mà hôm nay gần như chỉ có nhân viên và vệ sĩ, rất ít khách đến đây. Sở Du ngập ngừng theo sự hướng dẫn của nhân viên vào bên trong.
Lối vào được chuẩn bị riêng biệt được dẫn thẳng lên chiếc máy bay tư nhân khổng lồ. Vừa đến cửa máy bay, cô đã thấy Cảnh Tử đúng đợi sẵn ở đó. Sở Du cia chút lưỡng lự rồi hít hơi sâu tiến vào. Cảnh Tử nhìn thấy Sở Du đã đến nơi liền cất giọng lém lỉnh.
"Ayzo tiểu thư, cô mà không đến kịp chắc ông chủ xé xác ta mất."
"Không cần phải gắt vậy chứ?"- Cô cười gượng gạo.
"Gắt! Rất gắt, ông chủ xưa nay nào có hạ thủ lưu tình với tôi."
Cảnh Tử bày ra bộ dạng đáng thương, đưa tay giả vờ chấm nước mắt. Ngay lúc Đông Khiết ra tới nơi, liền gõ vào đầu cậu một cái khiến Cảnh Tử đau điếng.
"Này Đông Khiết, bàn tay to của anh đập vào đầu tôi có thể gây mất trí nhớ đấy." - Cậu trừng mắt nói lớn.
"Vậy thì càng tốt." - Đông Khiết trả lời đầy lạnh lùng.
"Anh..."
Cả hai lại bắt đầu màn cãi nhau không ngừng, Sở Du nhìn cảnh dở khóc dở cười này thì không biết làm thế nào. Bất chợt giọng nói lạnh khí vang lên.
"Vào đây."
Đoán được là ai, cô nhanh chóng thoát khỏi màn đấu đá này rồi tiến vào trong máy bay. Ánh mắt cô chợt sửng lại trước khung cảnh trước mắt. Thật sự quá phô trương đi mà! Bên trong quả thật giống như một ngôi nhà thu nhỏ với đầy đủ phòng ăn, phòng bếp, phòng khách đặc biệt còn có cả quầy bar nữa. Mọi nội thất trong đây khiến cô phải trầm trồ. Hoắc Dịch Thành ngồi trên chiếc ghế da lớn, nhâm nhi ly rượu vang đỏ. Bộ âu phục đen mặc trên người càng tôn lên khí thế vương giả của anh. Đôi chân thon dài vắt chéo sang một bên. Đôi mắt xanh lục âm trầm nhìn bộ dáng ngơ ngác của Sở Du, sau đó liền cất giọng.
"Lại đây ngồi." - Anh chỉ tay vào phần ghế bên cạnh anh.
Nhận xét về Duyên lệch: Cha nuôi...con yêu người!