Chương 5: Sinh nhật

Cuộc sống của Sở Du trong tòa thành luôn tràn đầy màu hồng, mỗi ngày đều được các tiến sĩ đích thân giảng dạy, có người hầu vây quanh phục vụ, người cha nuôi hết mực thương yêu, chiều chuộng cô. Dù hằng ngày công việc vô cùng bận rộn nhưng Hoắc Dịch Thành đều cố gắng về tòa thành để gặp cô. Điều này cũng khiến cho không ít người đi theo anh cảm thấy khác lạ.



Thời gian giống như một cơn gió thoảng lướt qua. Lúc nhìn lại mới thấy nó nhanh cỡ nào.

Năm sinh nhật Sở Du mười tuổi.

Ngày hôm đó đối với người trong tòa thành giống như chuẩn bị một bữa tiệc dành cho cả trăm người. Mặc dù số người tham gia chỉ là những nữ hầu cùng một số trợ lý của anh nhưng để Sở Du được vui vẻ, Hoắc Dịch Thành đã không ngần ngại mà biến bữa tiệc sinh nhật thành một đại tiệc lớn. Tối hôm đó thật náo nhiệt, bên trong tòa thành được trang hoành rất lộng lẫy. Đồ ăn chuẩn bị ra chục món với đủ hương vị trên khắp thế giới. Chiếc bánh sinh nhật ba tầng được làm vô cùng tỉ mỉ. Sở Du trong chiếc váy công chúa màu hồng duyên dáng lộ rõ vẻ ngây thơ, ngọt ngào. Gương mặt xinh xắn, nhỏ nhắn, mái tóc đen được uốn xoăn nhẹ ở phía đuôi làm tăng độ bồng bềnh. Đôi môi anh đào đỏ hồng, chúm chím cười. Chỉ sau hai năm ở đây, Sở Du như đã trở thành một cô công chúa chính hiệu. Đúng giờ Hoắc Dịch Thành về bảo thành, đi theo say là hai trợ lý là Đông Khiết và Cảnh Tử. Sở Du vừa nhìn thấy anh liền mừng rỡ lau vào lòng. Hoắc Dịch Thành nhấc bỗng cô lên, gương mặt anh tuấn sát lại gần cô, giọng ôn nhu.



"Du Nhi, sinh nhật vui vẻ!"



"Cảm ơn cha nuôi!" - Cô cười ngọt ngào.



Thấy Hoắc Dịch Thành vui vẻ đến vậy, Cảnh Tử từ phía sau bước lên, cười thân ái với cô.



"Xin chào Sở Du tiểu thư, tôi là Cảnh Tử, trợ lý của Hoắc tiên sinh. Chúc mừng sinh nhật cô."



Sở Du có chút e dè trước lời chào của cậu, gương mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống. Hoắc Dịch Thành trông thấy biểu cảm của cô liền đưa cô tới bên chiếc bánh sinh nhật, nơi nhưng ngọn nên đang cháy lung linh.



"Mau thổi nến đi."



Cô nghe lời anh, rướn người tới lấy hơi thổi mạnh, dập tắt toàn bộ ánh lửa vàng. Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên của mọi người làm cô khá xấu hổ. Hoắc Dịch Thành ghé sát tai cô, âm thanh trầm thấp truyền đến.



"Ta vì con mà chuẩn bị tiệc sinh nhật lớn như vậy, con có nên thưởng cho ta chút gì đấy không?"



Hơi thở ấm nóng của anh phả vào đôi tai bé nhỏ đã ửng hồng vì xấu hổ. Sở Du trong lòng nhất thời nhộn nhạo. Sau đó liền ngượng ngùng hôn nhanh lên má anh một cái rồi đỏ mặt quay đi. Hoắc Dịch Thành rất hài lòng với hành động của cô, chếch môi cười tà mị.



"Du Nhi... thứ ta muốn không phải chỉ là một nụ hôn."



Câu nói mập mờ của anh khiến cô nhất thời ngây ngẩn. Chẳng lẽ cha nuôi muốn hôn nhiều hơn? Sở Du ngây thơ suy nghĩ ý tứ trong câu nói của anh nhưng dù cho có nghĩ đến thế nào thì cũng chỉ là những suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ mười tuổi, hoàn toàn không thể hiểu được ý tứ đằng sau nó. Chỉ có thể là anh, một con người mưu mô mới nói ra được câu đó và anh cũng biết chắc mục đích phía sau đó là gì. Muốn để cho hiểu được có lẽ phải đợi thêm vài năm nữa.



-----------------------



Sinh nhật năm mười sáu tuổi.





Sở Du bước vào tuổi xuân sắc trổ mã, cô đã thoát khỏi lớp vỏ bọc ngây thơ, nhỏ nhắn. Làn da non mịn tỏa ra hương thơm thanh khiết, đồi núi nhỏ trước ngực giờ cũng đã cao ngất, như nụ hoa nở khiến kẻ khác không nhịn nổi muốn hái. Đôi lông mày đen thanh tú, hàng lông mi cong dài, đôi môi mềm mại, hồng nhuận như trái anh đào chín. Nét xinh đẹp xuất chúng đã dần được bộc lộ rõ. Và khoảng thời gian này, Sở Du cũng đã được tới trường như bao người bạn khác. Nhờ tài năng và trí thông minh nhạy bén, cô đã có thể được học đại học trước tuổi quy định. Ở đây cô đã làm quen được với học trưởng của trường - Dục Lăng. Cậu là đại thiếu gia của Dục gia nổi tiếng học rộng tài cao, ôn nhu ấm áp. Hai người sớm đã trở thành một cặp trời sinh trong trường. Hoắc Dịch Thành cũng không còn cưng nựng, quan tâm cô giống như khi còn nhỏ nữa mà có thể là do cô đã lớn rồi. Từ hơn một năm trước, anh đã bắt đầu thích nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, thính thoảng còn vuốt ve tấm lung nhỏ bé ấy một cách ôn nhu. Mỗi khi đi làm về, anh luôn muốn cô ngồi lên đùi mình, muốn nghe cô kể nhưng chuyện ở trên trường rồi tựa đầu vào vai cô, hưởng thụ hương thơm dịu nhẹ của mái tóc óng mượt. Hành động của cha nuôi khiến cô trở nên khó hiểu. Trong một lần hỏi những người bạn thân về hành động này nhưng vì muốn che dấu về cha nuôi nên cô đã đặt vào một viễn cảnh khác. Một cô bạn sau khi nghe xong có hỏi cô một câu.



"Cậu có ghét điều ấy không?"



Câu hỏi khiến cô hoàn toàn bất ngờ. Ghét? Không, cô không hề ghét điều đó. Trái ngược với cảm giác ghét bỏ, sợ hãi, Sở Du lại trở nên nhu thuận, hạnh phúc mỗi khi anh làm điều ấy. Chẳng lẽ nào cô đã thích cha nuôi? Suy nghĩ táo bạo vừa lóe lên khiến cô giật mình. Sao có thể có chuyện đấy cơ chứ. Vào tối sinh nhật đó, vẫn như thường lệ, bữa tiệc được trang hoành vô cùng hoàn mỹ. Sở Du mặc chiếc váy màu trắng ngà, ôm sát lấy cơ thể càng làm tăng nét quyến rũ của đường cong trên người cô.



Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, chỉ đợi Hoắc Dịch Thành về nữa là có thể tổ chức. Nhưng đợi mãi, đến tận mười giờ đêm vẫn không thấy anh trở về, Sở Du trong lòng sốt ruột vô cùng, đây là lần đầu tiên cha nuôi để cô phải đợi lâu như vậy. Á Lan quản gia thấy đã muộn nên đã khuyên cô.



"Tiểu thư, hay là chúng ta bắt đầu trước, có lẽ tiên sinh bàn việc nên về trễ."



"Không cần đâu, mọi người cứ nghỉ trước đi, một mình con đợi là được rồi."



Sở Du vẫn muốn đích thân mình đợi anh về mới tổ chức sinh nhật. Cô không muốn sinh nhật mình vắng mặt người quan trọng nhất đối với cô. Sở Du cứ thế đợi, đợi mãi, không biết bao lâu sau, cô chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Giật mình nhìn đồng hồ thì đã mười hai giờ đêm, cha nuôi bận vậy sao? Hoắc Dịch Thành trở về, tinh thần lộ rõ vẻ mệt mỏi. Anh bước vào nhà, chớt thấy Sở Du vẫn đang ngồi đợi anh, bánh sinh nhật vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề có bất cứ ai đụng vào. Anh khẽ tiến đến gần cô, đôi mắt thâm trầm nhìn Sở Du một lượt, cất giọng nói.



"Xin lỗi con!"



Trong lòng cô nổi lên vẻ đau thương, không phải vì anh về muộn mà là vì dáng vẻ mệt nhọc, u ám của anh lúc này. Rõ ràng là công việc bận rộn nhưng anh vẫb không ngần ngại mà trở về với cô. Điều này càng làm cô trở nên tự trách, ánh mắt lo âu nhìn anh.



"Cha nuôi mệt lắm sao ạ?"



Hoắc Dịch Thành ngồi xuống kế bên cô, nhẹ nhàng ôm vào lòng, cằm chống lên đầu cô, hít lấy hương thơm dịu nhẹ thân thuộc.



"Con bao nhiêu tuổi rồi?"



"Mười sáu ạ!" - Cô nhẹ giọng đáp, an ổn nằm trong vòng tay ấm áp của anh.



"Mới có mười sáu thôi sao?" - Anh nói với ngữ điệu sâu xa, khó hiểu, lại có chút nhẫn nhịn.



Sở Du gật đầu không nói thêm gì. Ngay lúc này, cô đột nhiên muốn mãi nằm trong vòng tay anh, để anh bao bọc, che chở. Cảm giác bản thân không còn là con gái nuôi nữa, mà là một người phụ nữ, một danh phận người phụ nữ đứng bên cạnh anh. Lẽ nào đây là cảm giác khi thích một người? Nhưng anh là cha nuôi cô, cô và anh làm sao có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Hai con người lẳng lặng ôm lấy nhau trong không gian tĩnh mịch của ban đêm trông thật yên bình.
Báo cáo nội dung vi phạm
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Duyên lệch: Cha nuôi...con yêu người!

Số ký tự: 0