Chương 27: Chương 27
Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/
******************
Đợi Ngô Diệc Hiên đưa Diệp Hạ quay lại, mẹ Ngô đang ngồi ở sô pha liền vội vàng đi tới, bà cũng biết chuyện, vẻ mặt đầy chờ mong hỏi con trai: “Không phải Diệp Hạ có… ?”.
“Mẹ cũng nghĩ nhiều rồi ạ”.
Diệp Hạ đứng bên cạnh nghe mà sắp khóc đến nơi rồi. Quan hệ của cô với Ngô Diệc Hiên vẫn trong sạch nha, mọi người đừng nghĩ xa như vậy có được hay không? Tại sao cứ có triệu chứng nôn mửa thì là ốm nghén cơ chứ, bị đau dạ dày cũng bị vậy mà.
Ngô Diệc Hiên nói tiếp: “Ông với ba đã đi thư phòng nên con không làm phiền họ nữa, mẹ gửi lời chào hộ con. Con đưa Diệp Hạ về nghỉ, lần sau lại đưa cô ấy tới tiếp”.
Diệp Hạ lễ phép cúi chào: “Cháu chào bác”. Cô chào xong thì Ngô Diệc Hiên cầm tay cô rời đi.
Vì Ngô Diệc Hiên hành động quá nhanh nên mẹ Ngô chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai đưa con dâu đi mất, đến lúc sực tỉnh liền vội hỏi với theo: “Con trai, Diệp Hạ bị làm sao vậy?”.
“Bị đau dạ dày. Mẹ không cần suy diễn, cũng không cần lo lắng”.
Hai người ra đến ngoài cổng, Hạ Tuấn Lâm và Đỗ Duệ Trúc cũng chào ra về ngay theo sau. Ngô Diệc Hiên lên tiếng: “Duệ Trúc không đi xe, phiền cậu tiện đường đưa cô ấy về hộ tôi”.
Chờ cho hai người họ rời đi, Diệp Hạ với Ngô Diệc Hiên mới lên xe ra về. Ngồi trong xe, Ngô Diệc Hiên quay sang hỏi Diệp Hạ: “Giờ em muốn ăn gì? Ăn xong rồi về uống thuốc”.
“Chúng ta đi thử gần đây xem có món gì ngon không nhưng chắc là phải mua về rồi. Hôm nay là ngày nghỉ, giờ này mọi người đi chơi rất đông. Với độ nổi tiếng của anh, em cảm thấy không an toàn”.
“Được rồi”.
Ở gần khu nhà ba, mẹ của Ngô Diệc Hiên có một quán mì thịt bò khá đông khách nên Diệp Hạ quyết định chọn quán này. Cô lấy một ít tiền lẻ trong ví, tháo đồng hồ ở tay ra để vào túi xách rồi ném túi ra ghế sau. Thấy hành động của cô, Ngô Diệc Hiên nghi hoặc hỏi: “Sao em không cầm ví còn phải tháo đồng hồ ra nữa”.
“Không muốn bị thanh mai trúc mã của anh nói là ăn mặc thô tục như nhà giàu mới nổi, chỉ biết khoe của không chút phẩm vị”. Trả lời xong, Diệp Hạ trực tiếp mở cửa xuống xe để lại Ngô Diệc Hiên ngẩn người ngồi đó.
Đến lúc hoàn hồn, anh không khỏi nhếch môi lên cười. Tại sao bây giờ anh mới biết bạn gái của mình nhỏ mọn như vậy nhỉ. Còn nữa, người có tầm ảnh hưởng rất lớn đến ngành công nghiệp thời trang quốc tế, đã ba năm liền đứng vị trí thứ nhất trong danh sách Business of fashion 500 mà không có chuyên môn về thời trang thì cái danh sách đó nên vứt đi được rồi.
Khoảng gần 20 phút sau Diệp Hạ mới quay lại với hai túi đồ ăn, cô vui vẻ lên tiếng: “Quán này không chỉ có mỳ thịt bò còn còn sủi cảo nữa. Em mua mỗi loại một bát chúng ta mỗi người một nửa”.
Ngô Diệc Hiên nổi hứng trêu chọc: “Sao em keo kiệt vậy? Mua có một chút”.
Diệp Hạ trực tiếp mở hộp sủi cảo ra, lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng ăn ngon lành: “Anh không mua cho em ăn thì thôi, còn dám có ý kiến. Với lại anh ăn tối rồi còn gì? Anh không cần phải giữ dáng à?”.
“Anh đây là đang tôn trọng em, không muốn em có cảm giác bản thân mình bị bao nuôi”.
“Không cần tôn trọng em đâu, em rất muốn được bao nuôi nha. Cuộc sống có người nuôi, không phải bận tâm đến điều gì chỉ cần ăn và hưởng thụ tốt biết nhường nào”.
Lời nói của Diệp Hạ trực tiếp khiến Ngô Diệc Hiên á khẩu. Sao lần nào nói chuyện với cô anh cũng bị nghẹn họng vậy nhỉ?
Cuối cùng sau vài ngày nghỉ Diệp Hạ cũng phải đi làm. Cố gắng chiến đấu mãi mới hết buổi sáng, cô uể oải định rời tòa soạn đi kiếm một quán ăn nào đó để giải quyết bữa trưa thì nhận được điện thoại của mẹ Ngô. Nghe máy xong, ý định của Diệp Hạ đã bị thay đổi cô gọi taxi đi đến điểm hẹn mà mẹ Ngô nói.
Suốt cả quãng đường lòng cô bồn chồn, lo lắng không thôi. Chẳng lẽ ý nghĩ hôm qua của cô thành sự thật? Sẽ giống tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình, mẹ Ngô muốn gặp cô để bắt cô chia tay với Ngô Diệc Hiên.
Diệp Hạ đứng trước cửa nhà hàng hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng rồi mới đi vào. Đưa mắt một lượt cô nhìn thấy mẹ Ngô đang ngồi ở một góc khuất. Mẹ Ngô cũng nhìn thấy Diệp Hạ nên vẫy tay gọi cô.
Chờ Diệp Hạ an vị, Mẹ Ngô mỉm cười hiền hậu nói: “Bác chỉ có thời gian 2 tiếng nghỉ trưa, lại có tiết giảng vào đầu giờ chiều nên phải phiền con tới đây, vất vả cho con rồi”.
“Không có gì đâu ạ, đường đi cũng không xa lắm”.
“Chúng ta gọi món trước rồi từ từ vừa ăn vừa nói chuyện”.
Chọn xong món ăn, mẹ Ngô lại không nói gì cả khiến Diệp Hạ hơi lo sợ. Cô đưa tay cầm ly nước lên uống một ngụm cho bớt căng thẳng sau đó mở lời trước: “Không biết hôm nay bác tìm cháu có chuyện gì ạ?”.
“Bác tìm con để nói chuyện về sự xuất hiện của Duệ Trúc vào ngày hôm qua”.
Không phải những gì cô suy đoán ngày hôm qua và điều vừa lo lắng là sự thật đó chứ. Mặc dù tâm trạng đang xao động nhưng ngoài mặt Diệp Hạ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Mẹ Ngô tiếp tục nói: “Hôm qua sau khi gọi điện bảo Diệc Hiên đưa con tới thì Duệ Trúc đến thăm. Lúc trước, hai gia đình là hàng xóm thân thiết, lần này con bé tới là thay mặt cha, mẹ tới thăm hỏi chúng ta nên bác mới bảo con bé ở lại ăn bữa tối chứ hoàn toàn không có ý gì khác. Bác nói với con chuyện này để con không phải lo nghĩ nhiều lại làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa”.
Nghe xong Diệp Hạ không tránh khỏi ngạc nhiên. Không ngờ biểu hiện cùng cảm xúc của cô hôm qua lại bị nhìn thấu dễ như vậy. Cũng không ngờ mẹ Ngô lại tâm lí và tinh tế đến như vậy, đích thân nói rõ gọn nguồn và suy nghĩ của mình với cô.
“Chúng ta luôn tôn trọng và ủng hộ lựa chọn của Diệc Hiên. Mặc dù mới tiếp xúc một lần nhưng chúng ta rất quý mến con, cảm thấy con đặc biệt hợp với Diệc Hiên. Hai đứa con, một đứa trong ấm ngoài lạnh, một đứa ngoài ấm trong lạnh, có thể bù trừ cho nhau, hoàn thiện phần tính cách của nhau. Ừm, rất tốt”.
Diệp Hạ đáp lời mẹ Ngô, cô muốn nhân cơ hội này để đôi bên có thể hiểu nhau hơn: “Thực ra trước khi đến đây cháu rất sợ bác không ưng ý cháu, còn có thể muốn chúng cháu chia tay. Chuyện tối hôm qua làm cháu có suy diễn lung tung như vậy cũng bởi vì gia đình bác và gia đình chị Duệ Trúc là hàng xóm. Bác thân thiết và sẽ hiểu rõ con người chị ấy hơn chắc chắn sẽ muốn tác hợp để chị ấy và Ngô Diệc Hiên ở bên nhau”.
“Hai gia đình đúng là thân thiết nhưng chúng ta không có tư tưởng phong kiến gắn ghép uyên ương loạn. Thời gian và hoàn cảnh sẽ khiến một người thay đổi. Duệ Trúc đã chuyển đi từ rất lâu, bác cũng không hiểu rõ về con bé. Diệc Hiên cũng chỉ coi Duệ Trúc là em gái”.
Có những lời này, Diệp Hạ đã không có gì để suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Bữa cơm diễn ra trong không khí hài hòa, vui vẻ. Cuối cùng lúc chuẩn bị ra về mẹ Ngô còn tặng cho Diệp Hạ một chiếc vòng tay nói là quà tặng lần đầu gặp mặt, hôm trước cô tới nhưng lại đi vội nên mẹ Ngô chưa kịp tặng. Món quà nhìn qua đã biết rất quý giá và có ý nghĩa kỉ niệm nhưng vì là tấm lòng của mẹ Ngô nên cô cũng không tiện từ chối mà vui vẻ nhận lấy.
Diệp Hạ lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy có một loạt cuộc gọi nhỡ của Ngô Diệc Hiên, ban nãy sợ bị làm phiền nên cô chuyển sang chế độ im lặng. Bấm gọi lại, chuông mới đổ một hồi anh đã nghe máy, giọng lộ rõ sự lo lắng: “Em làm gì mà không nghe điện thoại?”.
Diệp Hạ trả lời không ăn nhập chút nào: “Đột nhiên em không muốn gặp anh”.
Ngô Diệc Hiên mờ mịt không hiểu gì cả: “Hả? Anh nhớ là mình đâu có đắc tội với em”.
“Em vừa gặp mẹ anh”.
Nghe vậy Ngô Diệc Hiên liền hỏi: “Mẹ anh tìm em làm gì?”.
“Nói về chuyện của Đỗ Duệ Trúc”.
Từ lời nói của Diệp Hạ trong đầu Ngô Diệc Hiên không tự chủ được mà xuất hiện những tình tiết không ổn, anh gấp gáp nói: “Em đang ở đâu?”.
Diệp Hạ quay lại nhìn tên nhà hàng rồi trả lời: “Trước cửa nhà hàng Mỹ vị nhân gian gần trường Đại học Thanh Hoa”.
“Được rồi, em đứng yên ở đó chờ anh”. Nói xong anh cúp máy luôn.
Này, anh chưa nghe em nói hết mà đã cúp máy rồi. Anh ấy chạy đến đây làm gì? Không phải là nghe cô nói sau đó suy diễn lung tung đó chứ? Anh tới đây mà biết sự thật liệu có “giết” cô không nhỉ? Nhưng cũng không thể trách cô được, ai bảo không chịu nghe cô trình bày hết.
Đứng đợi một lát, Ngô Diệc Hiên đã tới nơi. Thấy xe của anh đỗ trước mặt Diệp Hạ vội mở cửa ngồi lên xe, cô sợ anh bước xuống mọi người sẽ vây lại đây không đi được.
Ngô Diệc Hiên lái xe tới con đường cạnh trường Đại học Thanh Hoa liền dừng xe lại. Anh quay sang nhìn sâu vào mắt Diệp Hạ, vẻ mặt bình tĩnh trấn an cô: “Những điều mẹ anh nói với em, em hãy quên hết đi. Không cần để ý. Chỉ cần chúng ta yêu nhau là được, vấn đề khác không cần bận tâm, anh sẽ tự mình xử lí”.
“Anh chắc chắn muốn em quên hết những gì mẹ anh nói với em?”.
“Ừm”.
Diệp Hạ mỉm cười nói: “Mẹ anh nói với em, anh chỉ coi Đỗ Duệ Trúc như em gái. Hôm qua cô ấy xuất hiện chỉ là trùng hợp, bác ấy không có ý định ghép uyên ương loạn. Vậy anh muốn em quên câu nào, là câu trước sao?”.
Ngô Diệc Hiên nghe xong liền ngẩn người: “Mẹ anh gặp em là nói những lời này?”. Diệp Hạ liền gật đầu. Anh hỏi tiếp: “Vậy tại sao em không muốn gặp anh?”.
“Em có cảm giác bản thân bị bán còn vui vẻ đếm tiền hộ người ta”.
Nói rồi, Diệp Hạ lấy cái hộp đựng chiếc vòng tay ban nãy mẹ Ngô tặng cô cho Ngô Diệc Hiên xem. Nhìn chiếc vòng, Ngô Diệc Hiên liền nhếch môi cười: “Xem ra mẹ anh rất ưng ý em. Vì muốn giữ con dâu mà đã dùng tới tuyệt chiêu rồi”.
Lần này tới lượt Diệp Hạ không hiểu gì cả: “Ý anh là gì?”.
“Chiếc vòng này mẹ anh đã đeo 30 năm rồi. Từ lúc ba và mẹ kết hôn. Đây là món quà bà nội tặng mẹ ngày cưới”.
“Vậy… vậy… không phải là… Em biết ngay cảm giác của mình là đúng mà”.
“Giờ thì em không chạy được nữa rồi”.
Diệp Hạ khoanh tay lại, chu miệng nói: “Chúng ta còn chưa kết hôn đâu, vòng cũng có thể trả lại đó”. Dứt lời chính là kết quả thường thấy, cô lại bị con sói bên cạnh bắt nạt. Hừ quá đáng, đây rõ ràng là cố ý trả thù mà.
Diệp Hạ bị Ngô Diệc Hiên bắt đi ăn trưa cùng bởi anh bận việc lại lo cho cô còn chưa bỏ cái gì vào bụng đã vội chạy tới đây. Vì đã ăn rồi nên Diệp Hạ gọi một ly trà sữa nhưng cuối cùng bị dụ dỗ nên cô lại ăn thêm một chút đồ khiến bụng no căng.
******************
Đợi Ngô Diệc Hiên đưa Diệp Hạ quay lại, mẹ Ngô đang ngồi ở sô pha liền vội vàng đi tới, bà cũng biết chuyện, vẻ mặt đầy chờ mong hỏi con trai: “Không phải Diệp Hạ có… ?”.
“Mẹ cũng nghĩ nhiều rồi ạ”.
Diệp Hạ đứng bên cạnh nghe mà sắp khóc đến nơi rồi. Quan hệ của cô với Ngô Diệc Hiên vẫn trong sạch nha, mọi người đừng nghĩ xa như vậy có được hay không? Tại sao cứ có triệu chứng nôn mửa thì là ốm nghén cơ chứ, bị đau dạ dày cũng bị vậy mà.
Ngô Diệc Hiên nói tiếp: “Ông với ba đã đi thư phòng nên con không làm phiền họ nữa, mẹ gửi lời chào hộ con. Con đưa Diệp Hạ về nghỉ, lần sau lại đưa cô ấy tới tiếp”.
Diệp Hạ lễ phép cúi chào: “Cháu chào bác”. Cô chào xong thì Ngô Diệc Hiên cầm tay cô rời đi.
Vì Ngô Diệc Hiên hành động quá nhanh nên mẹ Ngô chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai đưa con dâu đi mất, đến lúc sực tỉnh liền vội hỏi với theo: “Con trai, Diệp Hạ bị làm sao vậy?”.
“Bị đau dạ dày. Mẹ không cần suy diễn, cũng không cần lo lắng”.
Hai người ra đến ngoài cổng, Hạ Tuấn Lâm và Đỗ Duệ Trúc cũng chào ra về ngay theo sau. Ngô Diệc Hiên lên tiếng: “Duệ Trúc không đi xe, phiền cậu tiện đường đưa cô ấy về hộ tôi”.
Chờ cho hai người họ rời đi, Diệp Hạ với Ngô Diệc Hiên mới lên xe ra về. Ngồi trong xe, Ngô Diệc Hiên quay sang hỏi Diệp Hạ: “Giờ em muốn ăn gì? Ăn xong rồi về uống thuốc”.
“Chúng ta đi thử gần đây xem có món gì ngon không nhưng chắc là phải mua về rồi. Hôm nay là ngày nghỉ, giờ này mọi người đi chơi rất đông. Với độ nổi tiếng của anh, em cảm thấy không an toàn”.
“Được rồi”.
Ở gần khu nhà ba, mẹ của Ngô Diệc Hiên có một quán mì thịt bò khá đông khách nên Diệp Hạ quyết định chọn quán này. Cô lấy một ít tiền lẻ trong ví, tháo đồng hồ ở tay ra để vào túi xách rồi ném túi ra ghế sau. Thấy hành động của cô, Ngô Diệc Hiên nghi hoặc hỏi: “Sao em không cầm ví còn phải tháo đồng hồ ra nữa”.
“Không muốn bị thanh mai trúc mã của anh nói là ăn mặc thô tục như nhà giàu mới nổi, chỉ biết khoe của không chút phẩm vị”. Trả lời xong, Diệp Hạ trực tiếp mở cửa xuống xe để lại Ngô Diệc Hiên ngẩn người ngồi đó.
Đến lúc hoàn hồn, anh không khỏi nhếch môi lên cười. Tại sao bây giờ anh mới biết bạn gái của mình nhỏ mọn như vậy nhỉ. Còn nữa, người có tầm ảnh hưởng rất lớn đến ngành công nghiệp thời trang quốc tế, đã ba năm liền đứng vị trí thứ nhất trong danh sách Business of fashion 500 mà không có chuyên môn về thời trang thì cái danh sách đó nên vứt đi được rồi.
Khoảng gần 20 phút sau Diệp Hạ mới quay lại với hai túi đồ ăn, cô vui vẻ lên tiếng: “Quán này không chỉ có mỳ thịt bò còn còn sủi cảo nữa. Em mua mỗi loại một bát chúng ta mỗi người một nửa”.
Ngô Diệc Hiên nổi hứng trêu chọc: “Sao em keo kiệt vậy? Mua có một chút”.
Diệp Hạ trực tiếp mở hộp sủi cảo ra, lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng ăn ngon lành: “Anh không mua cho em ăn thì thôi, còn dám có ý kiến. Với lại anh ăn tối rồi còn gì? Anh không cần phải giữ dáng à?”.
“Anh đây là đang tôn trọng em, không muốn em có cảm giác bản thân mình bị bao nuôi”.
“Không cần tôn trọng em đâu, em rất muốn được bao nuôi nha. Cuộc sống có người nuôi, không phải bận tâm đến điều gì chỉ cần ăn và hưởng thụ tốt biết nhường nào”.
Lời nói của Diệp Hạ trực tiếp khiến Ngô Diệc Hiên á khẩu. Sao lần nào nói chuyện với cô anh cũng bị nghẹn họng vậy nhỉ?
Cuối cùng sau vài ngày nghỉ Diệp Hạ cũng phải đi làm. Cố gắng chiến đấu mãi mới hết buổi sáng, cô uể oải định rời tòa soạn đi kiếm một quán ăn nào đó để giải quyết bữa trưa thì nhận được điện thoại của mẹ Ngô. Nghe máy xong, ý định của Diệp Hạ đã bị thay đổi cô gọi taxi đi đến điểm hẹn mà mẹ Ngô nói.
Suốt cả quãng đường lòng cô bồn chồn, lo lắng không thôi. Chẳng lẽ ý nghĩ hôm qua của cô thành sự thật? Sẽ giống tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình, mẹ Ngô muốn gặp cô để bắt cô chia tay với Ngô Diệc Hiên.
Diệp Hạ đứng trước cửa nhà hàng hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng rồi mới đi vào. Đưa mắt một lượt cô nhìn thấy mẹ Ngô đang ngồi ở một góc khuất. Mẹ Ngô cũng nhìn thấy Diệp Hạ nên vẫy tay gọi cô.
Chờ Diệp Hạ an vị, Mẹ Ngô mỉm cười hiền hậu nói: “Bác chỉ có thời gian 2 tiếng nghỉ trưa, lại có tiết giảng vào đầu giờ chiều nên phải phiền con tới đây, vất vả cho con rồi”.
“Không có gì đâu ạ, đường đi cũng không xa lắm”.
“Chúng ta gọi món trước rồi từ từ vừa ăn vừa nói chuyện”.
Chọn xong món ăn, mẹ Ngô lại không nói gì cả khiến Diệp Hạ hơi lo sợ. Cô đưa tay cầm ly nước lên uống một ngụm cho bớt căng thẳng sau đó mở lời trước: “Không biết hôm nay bác tìm cháu có chuyện gì ạ?”.
“Bác tìm con để nói chuyện về sự xuất hiện của Duệ Trúc vào ngày hôm qua”.
Không phải những gì cô suy đoán ngày hôm qua và điều vừa lo lắng là sự thật đó chứ. Mặc dù tâm trạng đang xao động nhưng ngoài mặt Diệp Hạ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Mẹ Ngô tiếp tục nói: “Hôm qua sau khi gọi điện bảo Diệc Hiên đưa con tới thì Duệ Trúc đến thăm. Lúc trước, hai gia đình là hàng xóm thân thiết, lần này con bé tới là thay mặt cha, mẹ tới thăm hỏi chúng ta nên bác mới bảo con bé ở lại ăn bữa tối chứ hoàn toàn không có ý gì khác. Bác nói với con chuyện này để con không phải lo nghĩ nhiều lại làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa”.
Nghe xong Diệp Hạ không tránh khỏi ngạc nhiên. Không ngờ biểu hiện cùng cảm xúc của cô hôm qua lại bị nhìn thấu dễ như vậy. Cũng không ngờ mẹ Ngô lại tâm lí và tinh tế đến như vậy, đích thân nói rõ gọn nguồn và suy nghĩ của mình với cô.
“Chúng ta luôn tôn trọng và ủng hộ lựa chọn của Diệc Hiên. Mặc dù mới tiếp xúc một lần nhưng chúng ta rất quý mến con, cảm thấy con đặc biệt hợp với Diệc Hiên. Hai đứa con, một đứa trong ấm ngoài lạnh, một đứa ngoài ấm trong lạnh, có thể bù trừ cho nhau, hoàn thiện phần tính cách của nhau. Ừm, rất tốt”.
Diệp Hạ đáp lời mẹ Ngô, cô muốn nhân cơ hội này để đôi bên có thể hiểu nhau hơn: “Thực ra trước khi đến đây cháu rất sợ bác không ưng ý cháu, còn có thể muốn chúng cháu chia tay. Chuyện tối hôm qua làm cháu có suy diễn lung tung như vậy cũng bởi vì gia đình bác và gia đình chị Duệ Trúc là hàng xóm. Bác thân thiết và sẽ hiểu rõ con người chị ấy hơn chắc chắn sẽ muốn tác hợp để chị ấy và Ngô Diệc Hiên ở bên nhau”.
“Hai gia đình đúng là thân thiết nhưng chúng ta không có tư tưởng phong kiến gắn ghép uyên ương loạn. Thời gian và hoàn cảnh sẽ khiến một người thay đổi. Duệ Trúc đã chuyển đi từ rất lâu, bác cũng không hiểu rõ về con bé. Diệc Hiên cũng chỉ coi Duệ Trúc là em gái”.
Có những lời này, Diệp Hạ đã không có gì để suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Bữa cơm diễn ra trong không khí hài hòa, vui vẻ. Cuối cùng lúc chuẩn bị ra về mẹ Ngô còn tặng cho Diệp Hạ một chiếc vòng tay nói là quà tặng lần đầu gặp mặt, hôm trước cô tới nhưng lại đi vội nên mẹ Ngô chưa kịp tặng. Món quà nhìn qua đã biết rất quý giá và có ý nghĩa kỉ niệm nhưng vì là tấm lòng của mẹ Ngô nên cô cũng không tiện từ chối mà vui vẻ nhận lấy.
Diệp Hạ lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy có một loạt cuộc gọi nhỡ của Ngô Diệc Hiên, ban nãy sợ bị làm phiền nên cô chuyển sang chế độ im lặng. Bấm gọi lại, chuông mới đổ một hồi anh đã nghe máy, giọng lộ rõ sự lo lắng: “Em làm gì mà không nghe điện thoại?”.
Diệp Hạ trả lời không ăn nhập chút nào: “Đột nhiên em không muốn gặp anh”.
Ngô Diệc Hiên mờ mịt không hiểu gì cả: “Hả? Anh nhớ là mình đâu có đắc tội với em”.
“Em vừa gặp mẹ anh”.
Nghe vậy Ngô Diệc Hiên liền hỏi: “Mẹ anh tìm em làm gì?”.
“Nói về chuyện của Đỗ Duệ Trúc”.
Từ lời nói của Diệp Hạ trong đầu Ngô Diệc Hiên không tự chủ được mà xuất hiện những tình tiết không ổn, anh gấp gáp nói: “Em đang ở đâu?”.
Diệp Hạ quay lại nhìn tên nhà hàng rồi trả lời: “Trước cửa nhà hàng Mỹ vị nhân gian gần trường Đại học Thanh Hoa”.
“Được rồi, em đứng yên ở đó chờ anh”. Nói xong anh cúp máy luôn.
Này, anh chưa nghe em nói hết mà đã cúp máy rồi. Anh ấy chạy đến đây làm gì? Không phải là nghe cô nói sau đó suy diễn lung tung đó chứ? Anh tới đây mà biết sự thật liệu có “giết” cô không nhỉ? Nhưng cũng không thể trách cô được, ai bảo không chịu nghe cô trình bày hết.
Đứng đợi một lát, Ngô Diệc Hiên đã tới nơi. Thấy xe của anh đỗ trước mặt Diệp Hạ vội mở cửa ngồi lên xe, cô sợ anh bước xuống mọi người sẽ vây lại đây không đi được.
Ngô Diệc Hiên lái xe tới con đường cạnh trường Đại học Thanh Hoa liền dừng xe lại. Anh quay sang nhìn sâu vào mắt Diệp Hạ, vẻ mặt bình tĩnh trấn an cô: “Những điều mẹ anh nói với em, em hãy quên hết đi. Không cần để ý. Chỉ cần chúng ta yêu nhau là được, vấn đề khác không cần bận tâm, anh sẽ tự mình xử lí”.
“Anh chắc chắn muốn em quên hết những gì mẹ anh nói với em?”.
“Ừm”.
Diệp Hạ mỉm cười nói: “Mẹ anh nói với em, anh chỉ coi Đỗ Duệ Trúc như em gái. Hôm qua cô ấy xuất hiện chỉ là trùng hợp, bác ấy không có ý định ghép uyên ương loạn. Vậy anh muốn em quên câu nào, là câu trước sao?”.
Ngô Diệc Hiên nghe xong liền ngẩn người: “Mẹ anh gặp em là nói những lời này?”. Diệp Hạ liền gật đầu. Anh hỏi tiếp: “Vậy tại sao em không muốn gặp anh?”.
“Em có cảm giác bản thân bị bán còn vui vẻ đếm tiền hộ người ta”.
Nói rồi, Diệp Hạ lấy cái hộp đựng chiếc vòng tay ban nãy mẹ Ngô tặng cô cho Ngô Diệc Hiên xem. Nhìn chiếc vòng, Ngô Diệc Hiên liền nhếch môi cười: “Xem ra mẹ anh rất ưng ý em. Vì muốn giữ con dâu mà đã dùng tới tuyệt chiêu rồi”.
Lần này tới lượt Diệp Hạ không hiểu gì cả: “Ý anh là gì?”.
“Chiếc vòng này mẹ anh đã đeo 30 năm rồi. Từ lúc ba và mẹ kết hôn. Đây là món quà bà nội tặng mẹ ngày cưới”.
“Vậy… vậy… không phải là… Em biết ngay cảm giác của mình là đúng mà”.
“Giờ thì em không chạy được nữa rồi”.
Diệp Hạ khoanh tay lại, chu miệng nói: “Chúng ta còn chưa kết hôn đâu, vòng cũng có thể trả lại đó”. Dứt lời chính là kết quả thường thấy, cô lại bị con sói bên cạnh bắt nạt. Hừ quá đáng, đây rõ ràng là cố ý trả thù mà.
Diệp Hạ bị Ngô Diệc Hiên bắt đi ăn trưa cùng bởi anh bận việc lại lo cho cô còn chưa bỏ cái gì vào bụng đã vội chạy tới đây. Vì đã ăn rồi nên Diệp Hạ gọi một ly trà sữa nhưng cuối cùng bị dụ dỗ nên cô lại ăn thêm một chút đồ khiến bụng no căng.
Nhận xét về Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )