Chương 4

Chuyện Nàng Thương .. 1153 từ 17:29 03/11/2021
Sự tình này vượt ngoài tầm kiểm soát của chàng, vượt ra ngoài phạm vi chịu đựng của nhân loại, nó là loạn luân! Là cái mà xã hội hết mực lên án, bài trừ! Rồi nàng và con sẽ phải sống như thế nào? Phải đối mặt ra sao khi mà lễ nghi còn đè nặng lên vai? Nàng sẽ ghê tởm chính bản thân mình? Ghét bỏ đứa con do chính mình dứt ruột sinh ra? Rồi tương lai của con chàng sẽ đi về đâu, khi mà thầy u nó lại cùng chung huyết thống, nó có thể phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác sao? Hay phải cúi đầu cam chịu sự trừng phạt của số phận?

Mẹ con nàng không có lỗi, lỗi là ở người làm cha, làm chồng, làm anh như chàng. Chàng sẽ không để nàng biết được sự thật này, sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ loại khinh miệt nào từ miệng lưỡi người đời.

...

Từ đợt đi Cao Bằng về, Lý Nhân tiều tụy trông thấy, cả người cứ như có bệnh, ít khi nói khi cười như trước, chỉ thỉnh thoảng bế con dạy nó đọc chữ mới thấy chàng cười.

Nàng Thương thấy chồng ngày một hốc hác mà xót, định bụng khi dọn hàng nem về nhà sẽ mua ít thịt lợn tẩm bổ cho chồng.

Nhưng mà cái chờ nàng không phải sự niềm nở của chồng, cũng không phải một cái ôm ấm áp.

Chồng nàng đang bế con, chiếc áo đang mặc trên người lại xa lạ và ngỡ ngàng đến nỗi nàng không nói nên lời.

Là áo lính của triều đình!

Nụ cười bên môi từ từ cứng lại, miếng thịt được treo trên tay cũng rơi xuống đất. Nàng đứng chôn chân tại hàng rào tre, đôi mắt mở to nhìn chồng.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Lý Nhân bất lực mà cười, từ từ bế con tiến đến gần nàng.

Chàng giao đứa trẻ qua tay nàng, nàng máy móc đưa tay ra đón lấy, đến bản thân muốn hỏi cái gì, muốn nói cái chi cũng không thể mở lời được.

"Ta đã đăng lính, nàng ở nhà nuôi con, phần nàng cũng nên tự định liệu. Lần đi này không hẹn được ngày về..."

Ẩn quảng cáo


Nàng Thương nghe oành một tiếng, là tiếng tim gan nàng vỡ nát, đau đớn và chua xót như muốn nhấn chìm nàng.

Nàng muốn nói thật nhiều điều, muốn buông lời trách cứ chồng thật nhiều, nhưng cuối cùng lời đến bên miệng lại chẳng thể thốt ra, chỉ có thể chua xót hỏi.

"Tại sao?"

Câu hỏi của nàng như cứa vào lòng Lý Nhân, chàng cũng muốn nói thật nhiều, giải thích thật nhiều, cuối cùng lại không thành thật trả lời.

"Vận nước đang lâm nguy, trai tráng như ta ra giúp sức là lẽ đương nhiên."

Nàng biết rõ chồng là người học chữ thánh hiền, trong lòng đã khắc sâu bốn chữ trung quân ái quốc, có điều câu trả lời nàng muốn nghe không phải câu này.

Nàng lặp lại lần nữa: "Em hỏi chàng tại sao? Tại sao không nói trước cho em biết mà tự ý đăng lính!?"

Lý Nhân không trả lời, chàng thực sự không thể trả lời, chàng luôn tự huyễn hoặc bản thân mình đang làm tròn trách nhiệm với vua, với nước, nhưng thật ra đó chỉ là cái cớ cho sự hèn nhát muốn trốn chạy của chàng.

Nàng Thương không rõ chàng nghĩ gì, nàng chỉ biết rằng chàng đang muốn làm tròn chí trai, trung với vua, với nước giống như sách nho chàng hay đọc.

Rồi nàng gắng gượng cười: "Em hiểu rồi, chàng cứ đi làm cho xong lí tưởng của chàng, nhưng nhớ phải bảo trọng, sớm về với mẹ con em." Nàng Thương một tay bế con, tay còn lại nắm lấy cánh tay chàng bịn rịn nói.

Đôi mắt to tròn của nàng nhìn chồng sớm đã đỏ ửng, nhưng nàng lại cố kiềm không cho nước mắt chảy ra. Lý Nhân nhìn người vợ tào khang, dáng vẻ mà ngày đêm chàng vẫn hằng thương nhớ, nào ngờ ông trời trêu ngươi.

Đêm qua chàng trằn trọc suy nghĩ về đạo lý luân thường, làm sao để ngăn cản lầm lỗi này, thế mà trong khoảnh khắc bắt gặp dáng hình nhỏ bé chật vật ôm con đã khiến mớ suy nghĩ kia hoàn toàn trôi tuột. Vợ chàng, người cùng chàng đầu ấp tay gối, sao có thể là em gái chàng?

Ẩn quảng cáo


Hà cớ gì ông trời lại dằn vặt vợ chồng chàng như thế? Đến thời khắc chia ly cũng không thể nào thôi băn khoăn, nếu còn ở đây thêm một ngày, chẳng biết chàng sẽ lấy cái gì để đối mặt với người con gái ấy.

Gió bắt đầu thổi mạnh, thân ảnh nàng càng đơn bạc côi cút, lúc này Lý Nhân chỉ muốn buông tay nải, buông xuống tất cả trói buộc huyết thống luân thường, chỉ cần có thể tiến đến ôm lấy thân thể gầy yếu kia cũng đủ để chàng mãn nguyện.

Cuối cùng trong một khắc lý trí còn ngự trị, chàng đã lựa chọn níu kéo, níu kéo chút nhân tính còn sót lại bên trong con người khô héo. Rồi chàng tự thở than trong tâm, dứt khoát gạt đi bàn tay gầy gò đang nắm lấy ống tay áo mình, quay lưng bước theo đoàn hành quân.

Để một đi không ngoảnh lại, người nam tử ấy không biết đã khổ sở đến nhường nào.

Bước chân của chàng dồn dập như trốn chạy, nàng Thương bế con chạy theo nhưng lại không đủ sức, cả mẹ cả con đều ngã nhào ra đất.

Bụi đất lấm lem áo quần, đá cứa chân nàng rỉ máu, đứa bé ngã đau bắt đầu mếu máo, hai mẹ con cứ ngồi ôm nhau khóc trên con đường bụi mịt mờ dẫn lối chàng đi xa.

Ông trời đùa giỡn xong phận người lại đem lòng tiếc thương mà nổi cơn giông gió, cuồng phong bốn phía rít gào, những bộ quần áo nàng phơi trên sào cũng theo gió đi về nơi xa.

Quần áo của chồng nàng, những chiếc áo nàng may bằng yêu, thêu bằng thương, tên chồng, tên con, tên nàng,... Rồi cũng bỏ nàng mà bay theo chân trời.

Nàng ngồi dưới đất hồi lâu, nước mắt cạn khô không còn đủ cho nàng khóc nữa, bên má chỉ còn lại chút hơi lạnh cùng cơn gió giá buốt cắt da cắt thịt.

Hàng cây già cuối thôn lay lắt cố bám trụ lấy chút đất khô cằn càng khiến quang cảnh thê lương cô tịch.

Lòng người cũng hóa đá.

Báo cáo nội dung vi phạm
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Chuyện Nàng Thương

Số ký tự: 0