Chương 3

Chuyện Nàng Thương .. 1050 từ 17:28 03/11/2021
"Em ít học nên cứ theo chàng hết đi, chàng đọc nhiều sách biết chữ thánh hiền, đợi khi đứa bé chào đời thì hãy viết tên em, tên con, tên chàng ra, em thêu vào cổ áo cho bé, cho chàng."

Chàng buông cái ghế ra, đứng dậy đi rửa tay, xong lại trở vào nhà mang ra cốc nước mát đưa cho vợ. "Nàng đang có mang, đừng để mình vất vả quá, muốn ăn cái gì cứ nói với ta, không được cố sức đâu đấy."

Nàng uống nước xong để cốc qua một bên, từ từ vịn vào vách nhà đứng dậy, hơi dang cánh tay ra. "Chàng xem, con nó nhớ chàng này, nếu chàng cũng cảm thấy thì đến ôm một cái đi."

Lý Nhân biết vợ đang làm nũng, chàng dịu dàng tiến đến gần, ôm trọn hai mẹ con vào lòng. "Thầy biết rồi, con không được hư làm u đau đâu nhé."

Nàng rúc vào lồng ngực ấm áp của chồng, hồi lâu sau mới gạt nước mắt thốt ra một câu. "Cảm ơn chàng."

...

Ba tháng sau nàng Thương hạ sinh một đứa bé trai khôi ngô, nhìn ra thì có đến bảy phần là giống thầy nó.

Đứa bé trai được thầy đặt tên là Nghĩa, mặc dù bận việc buôn bán cùng đồng áng nhưng Lý Nhân dạy dỗ nó rất cẩn thận. Niềm vui lại càng đong đầy vì tiếng cười đùa của trẻ thơ, tình cảm vợ chồng lại càng mặn nồng hơn trước.

Cho đến khi đứa trẻ lên hai, Lý Nhân có việc trở về Cao Bằng, chàng dặn mẹ con nàng ở nhà giữ gìn sức khỏe, khi về sẽ mang quà về cho hai mẹ con.

Quả nhiên lúc trở về chàng mang theo một con ngựa gỗ nhỏ làm quà cho con, một túi bồ kết và một cây trâm gỗ cho vợ.

Lúc bước qua hàng rào thì thấy con đang chơi trong sân, mẹ nó đang xối nước gội đầu. Chàng tiến đến bồng con lên, hôn cho thỏa nỗi nhớ mấy ngày qua.

"Ta mang về cho nàng túi bồ kết, một cây trâm gỗ, tuy không phải đồ đắt tiền nhưng cũng là thứ tinh xảo."

Nàng Thương đang gội đầu nói với lại: "Chàng mua cho em nhiều thế này thì con nó phân bì. Chàng lại đây xối nước cho em đi, chàng đi lâu quá, em và con chờ xoắn hết cả ruột gan."

Lý Nhân bỏ con xuống, đi đến bên nàng. Tính vợ chàng biết rõ, bình thường luôn đứng đắn trước mặt người ngoài nhưng trước mặt chàng sẽ trêu đùa, có lúc lại làm nũng, đáng yêu đến mức chàng không thể phòng bị nổi.

Ẩn quảng cáo


Bao nỗi niềm nhung nhớ như dòng suối róc rách êm đềm, cuốn chàng và cả nàng vào trong đó. Họ cười đùa, dịu dàng nhìn nhau, tưởng chừng như trong mắt họ là ánh lửa tình bập bùng cháy mãi không tắt.

Chàng cầm chiếc gáo múc nước, xối xuống dòng nước mát lạnh, có điều nó cũng khiến lòng chàng lạnh theo. Từ phía bên trái đầu đến tai trái của vợ chàng là một vết sẹo, tuy không to nhưng nhức mắt đến mức khiến chàng suýt té ngã.

"Vết sẹo này... từ đâu mà có?"

Nàng Thương vẫn chưa nhận ra thái độ khác lạ của chồng, nàng thành thật kể. "Hồi bé nhà em có hai anh em, trong lúc anh trai chặt mía thì lưỡi dao rơi ra khỏi cán, lại có lực vung sẵn nên vô tình rơi trúng đầu em..."

Lý Nhân chỉ nghe đến đây đã đoán được đoạn kết, sao mà quen thuộc, sao mà bi thương! Hỡi ôi ông trời! Chàng cảm thấy các tế bào trong cơ thể đột nhiên cứng đờ, dường như quên cả hô hấp, quên cả đáp lời nàng.

Chàng đứng sững người như một pho tượng đá, đến cử động tay chân cũng khó khăn. Thế giới tình yêu màu hồng của chàng, lửa tình nóng bỏng của chàng, thời khắc này bị sự xuất hiện của vết sẹo đập cho tan tành, dập cho nguội lạnh. Thứ tình cảm mặn nồng trước kia khiến chàng đắm say bao nhiêu, bây giờ lại vỡ ra từng mảnh từng mảnh ghim vào tim chàng đau đớn bấy nhiêu.

Những hình ảnh tăm tối nhất cuộc đời chàng, đay nghiến kiếp người của chàng suốt mấy chục năm qua ùa về như thác lũ. Trấn Kinh Bắc quê cũ, hai anh em, người anh vung dao lên, người em lập tức ngã xuống, máu chảy lên láng một góc sân. Nhịp tim của người anh như dừng lại, cái cảm giác y hệt thời khắc này! Trớ trêu thay chàng lại trải qua cảm giác khủng khiếp đó một lần nữa! Giống như năm đó, chàng muốn trốn chạy, muốn lẩn tránh, muốn bỏ lại mớ dây oan nghiệt này mà chạy thật xa, thật xa.

Tất cả mọi thứ, làm ơn, xin ơn trên hãy thức tỉnh chàng, đánh thức chàng giữa cơn mộng mị này. Chàng nguyện vùi chôn xác thân, bỏ qua kiếp người chỉ để thoát khỏi cảnh tuần hoàn khủng khiếp này.

Một con người sao có thể yêu một người chung huyết thống, sao có thể cùng người chung máu mủ ruột thịt sinh con đẻ cái!

Rồi trong cơn giày vò tâm trí, chàng cay đắng nhận ra đây là sự thật, không phải giấc mộng hoang đường, chàng thực sự lấy nhầm em gái ruột! Cả hai còn thề non hẹn biển, ân ái sinh con!

Sao có thể! Tại sao chàng lại là Tô Văn, tại sao nàng lại là Tô Thị! Loại chuyện đi trái với luân thường đạo đức này làm sao một người học chữ thánh hiền như chàng có thể chấp nhận, làm sao có thể tồn tại trong xã hội ngoài kia?

Cứ ngỡ là tình yêu chân chính, không ngờ lại là cấm kỵ tội lỗi. Đớn đau, tê dại, rướm máu, ái tình gieo xuống làm sao mà gỡ! Chao ôi thứ tình yêu nghiệt ngã này đè ép lồng ngực chàng nhức nhói.

Báo cáo nội dung vi phạm
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Chuyện Nàng Thương

Số ký tự: 0