Chương 6: Nhật ký sau chia tay (2)

Áp lực hiện thực mệt mỏi khiến Dương Hiền Nghi chỉ muốn chạy trốn khỏi. Có gì sai khi chạy trốn khỏi thực tại nghiệt ngã. Cha mất chính là cú sốc đầu đời cũng là thứ gây ám ảnh cho Dương Hiền Nghi nhất.

Dương Hiền Nghi lại lật sang trang nhật ký khác. Trang giấy nhăn nheo vì lúc đó cô vừa viết vừa khóc. Sau một ngày khủng khiếp cô chỉ muốn viết hết tất cả mọi thứ ra:

Ngày 1 tháng 1 năm 2014.

Mong quyển nhật ký trong những năm tiếp theo này sẽ toàn chứa niềm vui. Chúc mừng năm mới.

Ngày 15 tháng 2 năm 2014.

Lần đầu tiên sau nhiều năm nghèo khổ tôi lại phải hèn mọn đi van xin vay từng đồng tiền một từ dì tôi.

Ngày 8 tháng 3 năm 2014.

Hôm nay chúng tôi chia tay. Tôi thật sự rất yêu anh ấy nhưng thực tế không cho phép.

Ngày 8 tháng 4 năm 2014.

Cha ơi, cha cũng bỏ con đi rồi. Giờ con chẳng còn ai nữa rồi. Con mệt mỏi lắm. Số tiền nợ con vay dì ấy lãi cứ tăng lên theo ngày. Trên công ty còn mệt mỏi hơn cha ạ. Hôm nay con quá mệt rồi!

Ngày 29 tháng 4 năm 2014.

Tôi chẳng còn nghe bất cứ tin tức nào về anh ấy nữa. Anh ấy vẫn ở một nơi nào đó, hiện hữu giữa những người xung quanh. Nhưng tệ thật hóa ra anh ấy chỉ biến mất khỏi cuộc đời tôi thôi.

Ẩn quảng cáo




Ngày 17 tháng 5 năm 2015.

Bốn năm đại học cứ thế mà qua, trong điện thoại lại có thêm một loạt số mới . Tôi dần dần cũng quên đi những người bạn đã từng nghĩ là quan trọng nhất.



Ngày 3 tháng 5 năm 2015.

Giờ tôi đã phát hiện ra chia tay cậu ấy không phải là một quyết định sai lầm vì tình cảm phải có được tương lai nên nhất định phải có lí trí và thực tế. Còn chuyện tình của chúng tôi không hề thực tế.

Ngày 24 tháng 7 năm 2015.

Kết thúc chuyến công tác cùng sếp, lần đầu tiên tôi được tham gia vào một phiên tòa lớn như vậy.

Ngày 29 tháng 7 năm 2015.

Tôi không còn nhớ anh ấy nữa rồi. Có lẽ anh ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi chính là một kỉ niệm khó phai. Anh ấy đã cho tôi tận hưởng được thế nào là một mối tình đẹp, anh ấy cho tôi một thanh xuân khó quên. Thanh xuân của tôi chỉ có anh ấy.

Ngày 17 tháng 5 năm 2016.

Cũng là ngày này của hai năm trước. Tuổi học trò của tôi hình như chấm dứt thật sự rồi. Mùa hè năm đó là mùa hè đẹp nhất, một mùa hè chơi vơi nhất nhưng cũng chứa nhiều kỷ niệm nằm lại và nhiều tiếc nuối đến tận bây giờ. Dù sao đó là khoảng thời gian rực rỡ chứa những hồi ức tươi đẹp nhất

Mùa hè năm đó chứa rất nhiều đoạn chuyện cũ muốn viết thành truyện mà chẳng thể đặt bút vì có những nhân vật sợ viết ra rồi sẽ làm thay đổi cả hương vị của cốt truyện.

Ẩn quảng cáo


**

Ngày 1 tháng 1 năm 2014.

Hôm nay cô ấy tặng cho tôi quyển nhật ký này, biết viết gì bây giờ.

Ngày 8 tháng 3 năm 2014.

Hôm nay chúng tôi chia tay. Tôi thấy mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt đẹp. Vậy thì tại sao cơ chứ? Cô ấy mệt mỏi và áp lực vì điều gì mà cô ấy không thể nói cho tôi biết được sao? Đến tột cùng ở chung với tôi mệt mỏi đến vậy sao?

Ngày 9 tháng 4 năm 2014.

Hôm nay tôi đi cùng bạn bè về trong lúc quay lại nhặt đồ thì tôi thấy cô ấy khóc. Từ lúc quen nhau tôi chưa từng thấy cô ấy khóc lại là khóc thê thảm như vậy. Rốt cuộc cô ấy còn dấu tôi bao nhiêu chuyện chứ? Muốn lại gần ôm em một cái, an ủi em nhưng biết lấy tư cách gì bây giờ?

Ngày 17 tháng 5 năm 2016.

Biết đâu người mà bạn tình cờ gặp được trên con phố đông người lại là người mà dù có nằm mơ tôi cũng muốn được gặp.

HOÀN.



Báo cáo nội dung vi phạm
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Chúng Ta Lạc Nhau Thật Rồi!

Số ký tự: 0