Chương 27: Hỗn Loạn
Y cựa quậy người định ngồi dậy thì ngoài cửa xuất hiện một vị đại nương, có lẽ là chủ nhân của căn nhà này, nàng thấy y tỉnh lại thì vui vẻ nói khẽ:
“Vị công tử này, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi à. Nếu ngươi còn không tỉnh, chỉ e thê tử của ngươi cũng sẽ ngã bệnh theo ngươi mất! Lúc ta phát hiện ra hai người, nàng ấy vì đỡ ngươi đi tìm chỗ nghỉ chân mà hai chân đều bị thương, vừa tỉnh dậy đã ngày đêm không nghỉ mà ở bên cạnh chiếu cố ngươi. Cô nương tốt đến thế quả thực là nhân gian hiếm gặp, ngươi nhất định phải đối xử tốt với muội ấy đấy!”
“Đa tạ tỷ tỷ tương trợ, tỷ tỷ hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là quan hệ huynh muội mà thôi.” Y mỉm cười yếu ớt, tay vươn ra do dự một hồi rồi cũng quyết định hạ xuống, nhẹ nhàng ôm nữ tử đang say ngủ lên giường.
Giúp nàng vén chăn xong xuôi y mới chậm rãi cùng đại nương ra ngoài nói chuyện, sau khi hỏi thăm tình hình mới biết nơi này cách kinh thành khá xa, xem ra là hai người đã bị nước sông cuốn trôi khỏi thành rồi. Chuyện thích khách quá mức đột ngột khiến y không kịp đối phó, thậm chí còn suýt chút nữa đã mất mạng…
Nghĩ đến đây, bàn tay giấu dưới vạt áo bất giác siết chặt, để lộ khớp tay thon dài trắng bệch không chút máu. Nhưng điều khiến y không hiểu là vì sao nữ tử kia lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ y như vậy? Lần trước nếu không có nàng giữa đường gây rối, có lẽ y cũng đã rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục một lần nữa. Lần này thay vì bỏ chạy thoát thân thì nàng lại lựa chọn lao đến ôm lấy y, nàng ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?
...
Bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi nên mãi tới trưa nàng mới tỉnh dậy, vừa mới mở mắt đã thấy gương mặt tuyệt mỹ ôn nhu đang nhìn mình chằm chằm khiến nàng hoảng hốt hét lên, theo quán tính kéo chăn trùm qua đầu. Trời đất ơi, bộ dáng ngủ như heo của nàng… thế mà đã bị một nam tử khác nhìn hết không sót chút gì rồi!
“Điện… điện hạ! Tuy chúng ta là quan hệ anh chồng em vợ nhưng chung quy vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi sao có thể…!” Nàng xấu hổ đến nóng cả mặt, run rẩy không dám ló mặt ra ngoài. Trời ơi, nam nhân bên cạnh nàng đây không chỉ là anh chồng của nàng mà còn là phu quân tương lai của muội muội nàng, y còn là nam nhân mà nàng đã từng tâm tâm niệm niệm, nàng làm sao có thể không xấu hổ cho được!
“Muội suy nghĩ nhiều rồi, ta căn bản không để ý đến những tiểu tiết này. Những ngày qua đa tạ muội tận tâm chiếu cố, chúng ta cũng nên nhanh chóng từ biệt đại nương kia rồi tìm đường trở về Hoàng cung thôi.” Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, y đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu khó tả, nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
“Huynh vừa mới khỏi bệnh, đại nương kia một thân một mình sống ở đây đã lâu, chi bằng chúng ta ở lại thêm vài ngày bồi nàng ấy? Hơn nữa, chân ta hiện tại cũng có chút đau, thực sự có chút bất tiện.” Nàng yên lặng hồi lâu mới lên tiếng đáp. Nàng thực sự rất muốn quay về Hoàng cung sớm nhất có thể nhưng chân nàng quá đau, hình như hôm nay còn có cảm giác mưng mủ tới nơi. Nếu cứ miễn cưỡng đi với tình trạng này thì sớm hay muộn nàng cũng sẽ què mất!
Nghe thế y mới để ý đến vết thương trên chân nàng đã nghiêm trọng hơn nhiều, thậm chí trên mảnh băng gạc trắng muốt còn lấm tấm vệt máu chói mắt. Nghĩ đến thân người nàng nhỏ nhắn như vậy, trên người lại thương tích thế kia vẫn không quên đỡ mình rời đi đến nơi an toàn, trong vô thức, trái tim lạnh lẽo của y phảng phất như được sưởi ấm vậy.
Trái ngược với tình cảnh yên bình của nàng và Lăng Minh Viễn, Hoàng cung lúc này quả thực là đã thành một trận hỗn loạn. Việc Thái tử phi tương lai và Đại hoàng tử mất tích là chuyện lớn, tất cả các binh sĩ đều được điều đi tìm kiếm. Nàng mất tích bao nhiêu ngày, Lăng Minh Hiên cũng mất ăn mất ngủ bấy nhiêu ngày. Nhìn hắn tâm tình ủ dột, không hề quan tâm đến thân thể mà mặc bản thân say khướt khiến Hoàng hậu đau lòng không thôi. Bà giật lấy bình rượu trong tay hắn, nghiêm giọng nói:
“A Hiên, con thân là Thái tử một nước sao có thể vì nữ nhi tình trường mà mặc kệ tất cả thế này? Trước đây con không hề thế này, con như vậy chỉ càng khiến Phụ hoàng con thất vọng mà thôi! Cứ tiếp tục như vậy, Hoàng vị…”
“Mẫu hậu!” Lăng Minh Hiên hai mắt đỏ ngầu, nhịn không được mà gầm lên “Nhi thần chưa từng mong muốn điều gì, cả đời của nhi thần chỉ vì ước nguyện của Mẫu hậu mà sống, giống như một quân cờ không cảm xúc cho tới khi gặp được nàng ấy! Chuyện Mẫu hậu làm, vì sao không nói cho nhi thần một tiếng?” Nếu như hắn biết trước rằng hôm đi săn hôm ấy sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy thì đã không để nàng đi cùng, để rồi xảy ra cớ sự như vậy!
“Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Mẫu hậu cũng không hề cố tình đả thương nàng ta không phải sao? Chỉ là một nữ nhân mà thôi, con muốn bao nhiêu mà chẳng được?” Hoàng hậu tựa như nghe được một câu chuyện cười, vẻ mặt không dám tin nhìn nam tử trước mặt. Sinh ra trong gia đình Đế vương, lấy đâu ra tình thâm ý trọng? Đối với bà mà nói, ai làm Thái tử phi đều không quan trọng, chỉ cần người đó có thể giúp ích cho nhi tử bà là đủ. Nếu nàng ta chết rồi thì lại kiếm một người khác, dù sao thì Thái tử mai sau này cũng sẽ Hậu cung ba ngàn, vì sao cứ mãi chấp niệm một người?
“Nếu nàng thật sự có chuyện, nhi thần tuyệt không bỏ qua!” Hắn nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu như rỉ máu nhìn nữ nhân cao quý lại vô tình trước mặt. Hắn có thể hết lần này đến lần khác mặc kệ Mẫu hậu, nhưng lần này sẽ không!
Nàng chính là giới hạn cuối cùng của hắn, cũng là điểm yếu chí mạng. Nếu như không còn người bản thân muốn bảo vệ, vậy thì hắn cố gắng vì cái gì đây?
Trời về chiều nơi rừng núi hoang vắng càng thêm phong tình khó tả, cảnh vật yên bình lại tú lệ khiến nàng lưu luyến không muốn rời. Bởi vì muốn cảm tạ ân tình của đại nương nên nàng và Lăng Minh Viễn quyết định đi ra bờ hồ câu vài con cá về nướng, không ngờ ngồi hơn nửa ngày mà trong giỏ của nàng lại chỉ có một con cá nhỏ trông đến thê thảm, trong khi đó giỏ của Lăng Minh Viễn lại đầy ắp cá, đến mức còn chẳng có chỗ để đựng. Nàng nhìn đến hoa cả mắt, có chút ghen tị hỏi:
“Điện hạ, ngươi và ta rõ ràng cùng ngồi câu, vì sao cá của ngươi lại nhiều như vậy chứ!”
“Muội lúc thì ngủ gật lúc thì vung vẩy cần câu, dĩ nhiên sẽ khiến bọn cá hoảng sợ mà chạy đi mất rồi.” Nhìn nàng mệt mỏi mắt nhắm mắt mở, y nhất thời nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, vươn tay giúp nàng vén lại mấy sợi tóc rối.
Hành động này thoạt nhìn rất bình thường nhưng lại vô tình kéo gần khoảng cách giữa hai người, nàng ngẩn ra nhìn nam tử dịu dàng như gió trước mặt, gương mặt ôn nhu tuyệt mỹ, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm không thấy đáy. Nàng không dám tưởng tượng được rằng, vì sao một nam nhân tốt như vậy mà lại có một kết cục buồn đến thế. Đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ, y từ nhỏ đã không có mẫu phi bên người làm chỗ dựa, lại còn bị Hoàng hậu chèn ép, đệ đệ chán ghét, có lẽ điều may mắn duy nhất mà y có chính là sự yêu thương của Hoàng đế. Về sau lớn lên cũng không có thực quyền gì, ngay cả người con gái mình yêu cũng yêu kẻ tổn thương mình, cuối cùng còn bị chính kẻ đó đẩy vào chỗ chết.
Làm sao y có thể chịu đựng nhỉ?
Nghĩ vậy, trái tim nàng lại bất giác nghẹn lại, viền mắt cũng đỏ ửng. Qủa nhiên là kiếp nam phụ, không thảm không được mà!
“Vị công tử này, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi à. Nếu ngươi còn không tỉnh, chỉ e thê tử của ngươi cũng sẽ ngã bệnh theo ngươi mất! Lúc ta phát hiện ra hai người, nàng ấy vì đỡ ngươi đi tìm chỗ nghỉ chân mà hai chân đều bị thương, vừa tỉnh dậy đã ngày đêm không nghỉ mà ở bên cạnh chiếu cố ngươi. Cô nương tốt đến thế quả thực là nhân gian hiếm gặp, ngươi nhất định phải đối xử tốt với muội ấy đấy!”
“Đa tạ tỷ tỷ tương trợ, tỷ tỷ hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là quan hệ huynh muội mà thôi.” Y mỉm cười yếu ớt, tay vươn ra do dự một hồi rồi cũng quyết định hạ xuống, nhẹ nhàng ôm nữ tử đang say ngủ lên giường.
Giúp nàng vén chăn xong xuôi y mới chậm rãi cùng đại nương ra ngoài nói chuyện, sau khi hỏi thăm tình hình mới biết nơi này cách kinh thành khá xa, xem ra là hai người đã bị nước sông cuốn trôi khỏi thành rồi. Chuyện thích khách quá mức đột ngột khiến y không kịp đối phó, thậm chí còn suýt chút nữa đã mất mạng…
Nghĩ đến đây, bàn tay giấu dưới vạt áo bất giác siết chặt, để lộ khớp tay thon dài trắng bệch không chút máu. Nhưng điều khiến y không hiểu là vì sao nữ tử kia lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ y như vậy? Lần trước nếu không có nàng giữa đường gây rối, có lẽ y cũng đã rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục một lần nữa. Lần này thay vì bỏ chạy thoát thân thì nàng lại lựa chọn lao đến ôm lấy y, nàng ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?
...
Bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi nên mãi tới trưa nàng mới tỉnh dậy, vừa mới mở mắt đã thấy gương mặt tuyệt mỹ ôn nhu đang nhìn mình chằm chằm khiến nàng hoảng hốt hét lên, theo quán tính kéo chăn trùm qua đầu. Trời đất ơi, bộ dáng ngủ như heo của nàng… thế mà đã bị một nam tử khác nhìn hết không sót chút gì rồi!
“Điện… điện hạ! Tuy chúng ta là quan hệ anh chồng em vợ nhưng chung quy vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi sao có thể…!” Nàng xấu hổ đến nóng cả mặt, run rẩy không dám ló mặt ra ngoài. Trời ơi, nam nhân bên cạnh nàng đây không chỉ là anh chồng của nàng mà còn là phu quân tương lai của muội muội nàng, y còn là nam nhân mà nàng đã từng tâm tâm niệm niệm, nàng làm sao có thể không xấu hổ cho được!
“Muội suy nghĩ nhiều rồi, ta căn bản không để ý đến những tiểu tiết này. Những ngày qua đa tạ muội tận tâm chiếu cố, chúng ta cũng nên nhanh chóng từ biệt đại nương kia rồi tìm đường trở về Hoàng cung thôi.” Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, y đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu khó tả, nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
“Huynh vừa mới khỏi bệnh, đại nương kia một thân một mình sống ở đây đã lâu, chi bằng chúng ta ở lại thêm vài ngày bồi nàng ấy? Hơn nữa, chân ta hiện tại cũng có chút đau, thực sự có chút bất tiện.” Nàng yên lặng hồi lâu mới lên tiếng đáp. Nàng thực sự rất muốn quay về Hoàng cung sớm nhất có thể nhưng chân nàng quá đau, hình như hôm nay còn có cảm giác mưng mủ tới nơi. Nếu cứ miễn cưỡng đi với tình trạng này thì sớm hay muộn nàng cũng sẽ què mất!
Nghe thế y mới để ý đến vết thương trên chân nàng đã nghiêm trọng hơn nhiều, thậm chí trên mảnh băng gạc trắng muốt còn lấm tấm vệt máu chói mắt. Nghĩ đến thân người nàng nhỏ nhắn như vậy, trên người lại thương tích thế kia vẫn không quên đỡ mình rời đi đến nơi an toàn, trong vô thức, trái tim lạnh lẽo của y phảng phất như được sưởi ấm vậy.
Trái ngược với tình cảnh yên bình của nàng và Lăng Minh Viễn, Hoàng cung lúc này quả thực là đã thành một trận hỗn loạn. Việc Thái tử phi tương lai và Đại hoàng tử mất tích là chuyện lớn, tất cả các binh sĩ đều được điều đi tìm kiếm. Nàng mất tích bao nhiêu ngày, Lăng Minh Hiên cũng mất ăn mất ngủ bấy nhiêu ngày. Nhìn hắn tâm tình ủ dột, không hề quan tâm đến thân thể mà mặc bản thân say khướt khiến Hoàng hậu đau lòng không thôi. Bà giật lấy bình rượu trong tay hắn, nghiêm giọng nói:
“A Hiên, con thân là Thái tử một nước sao có thể vì nữ nhi tình trường mà mặc kệ tất cả thế này? Trước đây con không hề thế này, con như vậy chỉ càng khiến Phụ hoàng con thất vọng mà thôi! Cứ tiếp tục như vậy, Hoàng vị…”
“Mẫu hậu!” Lăng Minh Hiên hai mắt đỏ ngầu, nhịn không được mà gầm lên “Nhi thần chưa từng mong muốn điều gì, cả đời của nhi thần chỉ vì ước nguyện của Mẫu hậu mà sống, giống như một quân cờ không cảm xúc cho tới khi gặp được nàng ấy! Chuyện Mẫu hậu làm, vì sao không nói cho nhi thần một tiếng?” Nếu như hắn biết trước rằng hôm đi săn hôm ấy sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy thì đã không để nàng đi cùng, để rồi xảy ra cớ sự như vậy!
“Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Mẫu hậu cũng không hề cố tình đả thương nàng ta không phải sao? Chỉ là một nữ nhân mà thôi, con muốn bao nhiêu mà chẳng được?” Hoàng hậu tựa như nghe được một câu chuyện cười, vẻ mặt không dám tin nhìn nam tử trước mặt. Sinh ra trong gia đình Đế vương, lấy đâu ra tình thâm ý trọng? Đối với bà mà nói, ai làm Thái tử phi đều không quan trọng, chỉ cần người đó có thể giúp ích cho nhi tử bà là đủ. Nếu nàng ta chết rồi thì lại kiếm một người khác, dù sao thì Thái tử mai sau này cũng sẽ Hậu cung ba ngàn, vì sao cứ mãi chấp niệm một người?
“Nếu nàng thật sự có chuyện, nhi thần tuyệt không bỏ qua!” Hắn nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu như rỉ máu nhìn nữ nhân cao quý lại vô tình trước mặt. Hắn có thể hết lần này đến lần khác mặc kệ Mẫu hậu, nhưng lần này sẽ không!
Nàng chính là giới hạn cuối cùng của hắn, cũng là điểm yếu chí mạng. Nếu như không còn người bản thân muốn bảo vệ, vậy thì hắn cố gắng vì cái gì đây?
Trời về chiều nơi rừng núi hoang vắng càng thêm phong tình khó tả, cảnh vật yên bình lại tú lệ khiến nàng lưu luyến không muốn rời. Bởi vì muốn cảm tạ ân tình của đại nương nên nàng và Lăng Minh Viễn quyết định đi ra bờ hồ câu vài con cá về nướng, không ngờ ngồi hơn nửa ngày mà trong giỏ của nàng lại chỉ có một con cá nhỏ trông đến thê thảm, trong khi đó giỏ của Lăng Minh Viễn lại đầy ắp cá, đến mức còn chẳng có chỗ để đựng. Nàng nhìn đến hoa cả mắt, có chút ghen tị hỏi:
“Điện hạ, ngươi và ta rõ ràng cùng ngồi câu, vì sao cá của ngươi lại nhiều như vậy chứ!”
“Muội lúc thì ngủ gật lúc thì vung vẩy cần câu, dĩ nhiên sẽ khiến bọn cá hoảng sợ mà chạy đi mất rồi.” Nhìn nàng mệt mỏi mắt nhắm mắt mở, y nhất thời nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, vươn tay giúp nàng vén lại mấy sợi tóc rối.
Hành động này thoạt nhìn rất bình thường nhưng lại vô tình kéo gần khoảng cách giữa hai người, nàng ngẩn ra nhìn nam tử dịu dàng như gió trước mặt, gương mặt ôn nhu tuyệt mỹ, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm không thấy đáy. Nàng không dám tưởng tượng được rằng, vì sao một nam nhân tốt như vậy mà lại có một kết cục buồn đến thế. Đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ, y từ nhỏ đã không có mẫu phi bên người làm chỗ dựa, lại còn bị Hoàng hậu chèn ép, đệ đệ chán ghét, có lẽ điều may mắn duy nhất mà y có chính là sự yêu thương của Hoàng đế. Về sau lớn lên cũng không có thực quyền gì, ngay cả người con gái mình yêu cũng yêu kẻ tổn thương mình, cuối cùng còn bị chính kẻ đó đẩy vào chỗ chết.
Làm sao y có thể chịu đựng nhỉ?
Nghĩ vậy, trái tim nàng lại bất giác nghẹn lại, viền mắt cũng đỏ ửng. Qủa nhiên là kiếp nam phụ, không thảm không được mà!
Nhận xét về Tương Kiến Phi Hoan