Chương 53: Thế giới chỉ 2 người
Một tháng trôi qua kể từ ngày căn cứ cuối cùng của Mạc Lão gia bị phá hủy. Những mảnh ghép cuối cùng của mạng lưới tội ác đã tan rã, và dư luận quốc tế dồn dập lên án những kẻ từng dính líu đến tổ chức.
Thanh Hề và Mạc Thời Ngôn không quay lại thành phố lớn. Họ chọn sống trong một ngôi làng nhỏ yên bình, nơi không có những ánh đèn đô thị, chỉ có những cánh đồng xanh mướt và tiếng chim hót mỗi sáng.
Mỗi ngày trôi qua, họ học cách tận hưởng những điều giản dị mà trước đây chưa từng có cơ hội cảm nhận.
Thanh Hề thường ra vườn chăm sóc hoa, đôi tay thoăn thoắt cắt tỉa những cành lá, trong khi ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên gương mặt cô. Mạc Thời Ngôn, dù không quen với cuộc sống này, vẫn giúp cô chăm sóc cây cối, sửa chữa những món đồ cũ, và thỉnh thoảng, hắn lại đứng lặng ngắm cô từ xa, ánh mắt đầy sự yêu thương.
“Anh đang nhìn gì vậy?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò, khi bắt gặp ánh mắt hắn.
“Nhìn em,” hắn đáp, không chút do dự.
“Lại nữa,” cô cười khúc khích, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
“Không thể ngừng được,” hắn nói, bước đến gần hơn. “Em là lý do khiến tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên đáng giá.”
Dù sống trong yên bình, đôi lúc Thanh Hề vẫn không thể quên những gì mình đã trải qua. Những đêm mất ngủ, cô thường nhìn lên bầu trời, tự hỏi liệu những bóng ma của quá khứ có thực sự biến mất.
“Em không cần phải lo lắng nữa,” Mạc Thời Ngôn nói, khi một lần bắt gặp cô ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
“Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về những người đã ngã xuống, những hy sinh mà chúng ta đã chứng kiến,” cô đáp, giọng nghẹn lại.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô. “Họ đã hy sinh để chúng ta có thể sống. Cách duy nhất để không phụ lòng họ là sống thật hạnh phúc, thật trọn vẹn. Tôi không muốn em bị ám ảnh bởi những điều đó mãi mãi.”
Cô nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự xúc động. “Anh lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn.”
“Vì tôi biết em mạnh mẽ,” hắn đáp, khẽ mỉm cười. “Tôi chỉ nhắc em nhớ điều đó thôi.”
Một buổi sáng, khi Thanh Hề đang chuẩn bị bữa sáng, cô bỗng cảm thấy choáng váng và buồn nôn. Cô nghĩ rằng mình chỉ mệt mỏi, nhưng sau vài ngày, Mạc Thời Ngôn bắt đầu lo lắng.
“Em không khỏe ư,” hắn nói, ánh mắt đầy lo lắng. “Chúng ta cần đi kiểm tra.”
“Không cần đâu,” cô nói, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý để hắn đưa đến bác sĩ trong thị trấn.
Kết quả khiến cả hai sững sờ: Thanh Hề đã mang thai.
“Thật sao?” cô hỏi lại, đôi mắt mở to, tay bất giác đặt lên bụng mình.
“Chúc mừng hai người,” bác sĩ mỉm cười.
Trên đường về, cả hai đều im lặng, nhưng không phải vì lo lắng. Trong lòng họ tràn ngập cảm xúc – niềm hạnh phúc, sự bất ngờ, và cả một chút bối rối khi nghĩ về tương lai.
“Tôi không nghĩ chúng ta sẽ có một gia đình,” Mạc Thời Ngôn nói, phá vỡ sự im lặng.
“Anh không muốn sao?” cô hỏi, ánh mắt lo lắng.
Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt dịu dàng như chưa từng có. “Không, tôi muốn. Tôi chỉ không nghĩ mình xứng đáng. Nhưng nếu em ở đây, nếu đứa trẻ này là một phần của chúng ta, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình này.”
Cô mỉm cười, nước mắt khẽ rơi. “Tôi biết anh sẽ làm được. Vì anh là người tôi tin tưởng nhất.”
Những tháng sau đó, cuộc sống của họ thay đổi hoàn toàn. Mạc Thời Ngôn trở nên bảo bọc Thanh Hề hơn bao giờ hết. Dù cô vẫn mạnh mẽ, hắn luôn tìm cách giúp cô giảm bớt mọi công việc, từ chăm sóc vườn đến nấu ăn.
“Anh nghĩ tôi yếu đuối thế sao?” cô trêu chọc.
“Không, em mạnh mẽ hơn bất kỳ ai tôi từng biết,” hắn đáp. “Nhưng bây giờ, em không chỉ sống vì mình. Tôi muốn đảm bảo rằng cả em và con chúng ta đều an toàn.”
Cô cười, khẽ tựa đầu vào vai hắn. “Cảm ơn anh.”
Khi đứa trẻ ra đời, đó là một bé trai khỏe mạnh với đôi mắt sắc sảo như Mạc Thời Ngôn và nụ cười dịu dàng như Thanh Hề.
Họ đặt tên cho cậu bé là Thời An, như một lời nhắc nhở rằng, từ nay trở đi, gia đình họ sẽ sống trong bình an.
“Anh nghĩ con sẽ trở thành người như thế nào?” cô hỏi, khi cả hai ngắm nhìn đứa trẻ đang ngủ trong vòng tay mình.
“Một người mạnh mẽ, công bằng, và biết yêu thương,” hắn đáp, giọng đầy tự hào.
Cô gật đầu, đôi mắt ngấn lệ. “Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.”
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua ngôi làng nhỏ, mang theo hương thơm của cỏ cây và sự bình yên. Dù đã trải qua bao đau thương và mất mát, Thanh Hề và Mạc Thời Ngôn biết rằng, cuối cùng, họ đã tìm thấy một nơi thuộc về – nơi mà tình yêu và hy vọng luôn hiện hữu.
Câu chuyện của họ không chỉ là về sự trả thù hay chiến thắng, mà còn là về việc học cách yêu thương và trân trọng từng khoảnh khắc.
Và trong ánh sáng ấm áp của hoàng hôn, họ cùng nhau nhìn về tương lai, nơi một hành trình mới đang chờ đợi – hành trình của một gia đình, của những giấc mơ chưa thực hiện, và của một tình yêu mãi mãi không phai nhạt.
--- --- ---
Bộ truyện "Tình sâu như hận" đến đây là hồi kết. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhiều. Hãy theo dõi để nhận thông báo về những bộ truyện mới của mình nhé. Thân ái và hẹn gặp lại...
Liễu Như Yên
Thanh Hề và Mạc Thời Ngôn không quay lại thành phố lớn. Họ chọn sống trong một ngôi làng nhỏ yên bình, nơi không có những ánh đèn đô thị, chỉ có những cánh đồng xanh mướt và tiếng chim hót mỗi sáng.
Mỗi ngày trôi qua, họ học cách tận hưởng những điều giản dị mà trước đây chưa từng có cơ hội cảm nhận.
Thanh Hề thường ra vườn chăm sóc hoa, đôi tay thoăn thoắt cắt tỉa những cành lá, trong khi ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên gương mặt cô. Mạc Thời Ngôn, dù không quen với cuộc sống này, vẫn giúp cô chăm sóc cây cối, sửa chữa những món đồ cũ, và thỉnh thoảng, hắn lại đứng lặng ngắm cô từ xa, ánh mắt đầy sự yêu thương.
“Anh đang nhìn gì vậy?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò, khi bắt gặp ánh mắt hắn.
“Nhìn em,” hắn đáp, không chút do dự.
“Lại nữa,” cô cười khúc khích, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
“Không thể ngừng được,” hắn nói, bước đến gần hơn. “Em là lý do khiến tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên đáng giá.”
Dù sống trong yên bình, đôi lúc Thanh Hề vẫn không thể quên những gì mình đã trải qua. Những đêm mất ngủ, cô thường nhìn lên bầu trời, tự hỏi liệu những bóng ma của quá khứ có thực sự biến mất.
“Em không cần phải lo lắng nữa,” Mạc Thời Ngôn nói, khi một lần bắt gặp cô ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
“Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về những người đã ngã xuống, những hy sinh mà chúng ta đã chứng kiến,” cô đáp, giọng nghẹn lại.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô. “Họ đã hy sinh để chúng ta có thể sống. Cách duy nhất để không phụ lòng họ là sống thật hạnh phúc, thật trọn vẹn. Tôi không muốn em bị ám ảnh bởi những điều đó mãi mãi.”
Cô nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự xúc động. “Anh lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn.”
“Vì tôi biết em mạnh mẽ,” hắn đáp, khẽ mỉm cười. “Tôi chỉ nhắc em nhớ điều đó thôi.”
Một buổi sáng, khi Thanh Hề đang chuẩn bị bữa sáng, cô bỗng cảm thấy choáng váng và buồn nôn. Cô nghĩ rằng mình chỉ mệt mỏi, nhưng sau vài ngày, Mạc Thời Ngôn bắt đầu lo lắng.
“Em không khỏe ư,” hắn nói, ánh mắt đầy lo lắng. “Chúng ta cần đi kiểm tra.”
“Không cần đâu,” cô nói, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý để hắn đưa đến bác sĩ trong thị trấn.
Kết quả khiến cả hai sững sờ: Thanh Hề đã mang thai.
“Thật sao?” cô hỏi lại, đôi mắt mở to, tay bất giác đặt lên bụng mình.
“Chúc mừng hai người,” bác sĩ mỉm cười.
Trên đường về, cả hai đều im lặng, nhưng không phải vì lo lắng. Trong lòng họ tràn ngập cảm xúc – niềm hạnh phúc, sự bất ngờ, và cả một chút bối rối khi nghĩ về tương lai.
“Tôi không nghĩ chúng ta sẽ có một gia đình,” Mạc Thời Ngôn nói, phá vỡ sự im lặng.
“Anh không muốn sao?” cô hỏi, ánh mắt lo lắng.
Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt dịu dàng như chưa từng có. “Không, tôi muốn. Tôi chỉ không nghĩ mình xứng đáng. Nhưng nếu em ở đây, nếu đứa trẻ này là một phần của chúng ta, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình này.”
Cô mỉm cười, nước mắt khẽ rơi. “Tôi biết anh sẽ làm được. Vì anh là người tôi tin tưởng nhất.”
Những tháng sau đó, cuộc sống của họ thay đổi hoàn toàn. Mạc Thời Ngôn trở nên bảo bọc Thanh Hề hơn bao giờ hết. Dù cô vẫn mạnh mẽ, hắn luôn tìm cách giúp cô giảm bớt mọi công việc, từ chăm sóc vườn đến nấu ăn.
“Anh nghĩ tôi yếu đuối thế sao?” cô trêu chọc.
“Không, em mạnh mẽ hơn bất kỳ ai tôi từng biết,” hắn đáp. “Nhưng bây giờ, em không chỉ sống vì mình. Tôi muốn đảm bảo rằng cả em và con chúng ta đều an toàn.”
Cô cười, khẽ tựa đầu vào vai hắn. “Cảm ơn anh.”
Khi đứa trẻ ra đời, đó là một bé trai khỏe mạnh với đôi mắt sắc sảo như Mạc Thời Ngôn và nụ cười dịu dàng như Thanh Hề.
Họ đặt tên cho cậu bé là Thời An, như một lời nhắc nhở rằng, từ nay trở đi, gia đình họ sẽ sống trong bình an.
“Anh nghĩ con sẽ trở thành người như thế nào?” cô hỏi, khi cả hai ngắm nhìn đứa trẻ đang ngủ trong vòng tay mình.
“Một người mạnh mẽ, công bằng, và biết yêu thương,” hắn đáp, giọng đầy tự hào.
Cô gật đầu, đôi mắt ngấn lệ. “Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.”
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua ngôi làng nhỏ, mang theo hương thơm của cỏ cây và sự bình yên. Dù đã trải qua bao đau thương và mất mát, Thanh Hề và Mạc Thời Ngôn biết rằng, cuối cùng, họ đã tìm thấy một nơi thuộc về – nơi mà tình yêu và hy vọng luôn hiện hữu.
Câu chuyện của họ không chỉ là về sự trả thù hay chiến thắng, mà còn là về việc học cách yêu thương và trân trọng từng khoảnh khắc.
Và trong ánh sáng ấm áp của hoàng hôn, họ cùng nhau nhìn về tương lai, nơi một hành trình mới đang chờ đợi – hành trình của một gia đình, của những giấc mơ chưa thực hiện, và của một tình yêu mãi mãi không phai nhạt.
--- --- ---
Bộ truyện "Tình sâu như hận" đến đây là hồi kết. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhiều. Hãy theo dõi để nhận thông báo về những bộ truyện mới của mình nhé. Thân ái và hẹn gặp lại...
Liễu Như Yên
Nhận xét về Tình Sâu Như Hận